NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 335

– Rất chuẩn. Thế còn ai sống ở tầng trên cùng?
– Họ không trả lời câu hỏi này.
– Nhưng có người sống ở trên đó đúng không?
– Tôi nghĩ vậy. Họ cũng không thích câu hỏi này và bảo tôi đi đi.
– Sau đó anh làm gì?
Anh ta ngạc nhiên nhìn bà:
– Sau đó tôi bỏ đi.
Bà lấy từ trong túi xách tay ra một tờ mười đô la. Thoạt đầu anh ta

không muốn nhận và trả lại bà tấm ảnh Vương Minh Hào, rồi hỏi bà
hiện nay đang ở khách sạn nào, tin chắc là bà sẽ về được khách sạn
của mình, nên anh lịch sự cúi chào tạm biệt bà.

Trên đường trở về khách sạn, bà lại có cảm giác choáng váng rằng

lúc nào cũng có thể bị đám đông nuốt chửng và biến mất mà không
một ai nhận thấy. Bà buộc phải đứng lại, tựa lưng vào tường một ngôi
nhà. Gần đó có một quán trà. Bà vào đó, gọi một cốc trà cùng một vài
chiếc bánh bích quy và cố thở thật sâu. Cơn hoảng loạn mà bà phải
chịu từ vài năm nay lại xuất hiện. Choáng váng, cảm giác bỗng nhiên
bị rơi tự do. Chuyến đi xa đến Bắc Kinh cũng không giúp bà thoát ra
khỏi nỗi lo lắng vẫn gặm nhấm bà.

Bà lại nghĩ đến Vương. Bà đã theo dấu anh ta đến tận đây, nhưng

không tiếp tục được nữa. Bà gõ chiếc búa thẩm phán tưởng tượng của
mình lên mặt bàn trà và tuyên bố không thành tiếng với chính mình
rằng tất cả đã qua. Một thanh niên phát âm tiếng Anh còn chưa chuẩn
đã giúp bà hết mức có thể. Bà không thể đi xa hơn nữa, không cần
nghĩ tới chuyện đó nữa.

Bà thanh toán tiền trà. Giá quá cao khiến bà giật mình. Rồi bà lại ra

với gió lạnh.

Buổi tối hai người đến nhà hát. Mặc dù ở đây có tai nghe chụp đầu,

nhưng Karin Wiman vẫn kiếm được một nữ phiên dịch cho bà. Suốt
bốn giờ đồng hồ, Birgitta Roslin phải ngồi nghiêng đầu qua một bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.