NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 345

Những người ấy, họ hẳn đã nhìn thấy chuyện gì xảy ra. Cảnh sát đã

thẩm vấn họ chưa? Họ vẫn còn ở đó khi xe cứu thương đến chứ? Hay
cảnh sát mới là những người tới trước?

Trong đời, chưa bao giờ bà bị tấn công. Bà có bị đe dọa, nhưng

chưa có ai đánh bà. Bà nhận ra đây là lần đầu tiên mình bị đánh. Bà đã
kết án những kẻ đánh người, bắn người, đâm người bằng dao nhọn.
Nhưng chưa bao giờ bà cảm thấy hai chân mình nhũn ra như thế.

Mình đã phải đi sang nửa kia của địa cầu để việc ấy xảy ra, bà nghĩ,

ở đây, nơi mà ngay cả một chiếc bàn chải đánh răng cũng không bị
mất.

Bà đã học được điều này trong nhiều năm làm thẩm phán: một

người bị tấn công sẽ không bao giờ quên được. Nỗi sợ hãi có thể ăn
sâu cắm rễ rất lâu, đôi khi suốt cả phần đời còn lại. Nhưng bà không
muốn như vậy, không muốn sẽ là một con người sợ hãi trước bóng tối,
không bao giờ dám ra đường mà cứ phải liếc trước liếc sau nhìn xung
quanh.

Bà quyết định khi về nhà sẽ lập tức kể cho Staffan nghe chuyện này.

Tất nhiên bà sẽ kể phiên bản được cắt xén bớt đi nhưng vẫn đủ để
chồng bà hiểu được rằng rất có thể bà đã bất ngờ chết trên đường phố
chẳng vì lý do gì.

Bà biết mình đang có những phản ứng hoàn toàn bình thường sẽ

xuất hiện sau một vụ tấn công: nỗi sợ hãi, tức giận, cảm giác bị làm
nhục, sự buồn rầu và ham muốn trả thù. Ngay bây giờ, khi vẫn còn
phải nằm lại trên giường bà cũng sẽ không phản đối khi hai gã đàn
ông đã tấn công bà bị buộc phải quỳ xuống và mỗi tên nhận một viên
đạn vào gáy.

Một cô y tá bước vào phòng giúp bà mặc quần áo. Bà vẫn còn thấy

đau ở vùng bụng, đầu gối bị trầy da. Khi cô y tá đưa cho bà lược chải
đầu và giơ gương cho bà soi, bà thấy mặt mình thật xanh xao. Thì ra
khi sợ hãi, trông mình như thế này đây, bà thầm nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.