NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 540

– Cậu kể về mẹ của cậu đi!
– Bà không biết mẹ cháu à?
– Chúng tôi chỉ mới gặp nhau. Còn quen thân thì chưa.
– Làm con của mẹ cháu quả là không đơn giản. Bà là người phụ nữ

mạnh mẽ, quyết đoán, thường ân cần, nhưng có thể cũng hay tức giận
và nổi cơn thịnh nộ. Cháu phải thú nhận là cháu sợ mẹ. Nhưng cháu
cũng rất yêu mẹ, bà cố gắng để có thể nhìn nhận mình là một phần của
cái gì lớn lao hơn. Bà đỡ những người say rượu trên đường phố đứng
dậy với một vẻ tự nhiên như khi bà lao vào các cuộc thảo luận chính
trị gay gắt. Đối với cháu, mẹ cháu là một tấm gương hơn là người mẹ
thật. Hoàn toàn không đơn giản. Nhưng cháu nhớ mẹ và cháu biết sẽ
còn nhớ bà mãi suốt đời mình.

– Sau này cậu sẽ làm gì?
– Cháu muốn trở thành bác sĩ. Nhưng bây giờ cháu tạm dừng việc

học hành lại một năm. Để chịu tang mẹ. Để hiểu được sống không có
mẹ là thế nào.

– Còn cha cậu thì sao?
– Ông đã qua đời lâu rồi. Cha cháu làm thơ. Cháu không biết nhiều

về cha cháu. Ông qua đời sau khi cháu được sinh ra ít ngày. Mẹ cháu
không kể nhiều về cha, nhưng bà quả quyết rằng ông là một con người
tốt, một nhà cách mạng. Cháu chỉ có một tấm ảnh ông ôm trong tay
một con chó con.

Đêm hôm đó họ nói chuyện với nhau rất lâu về Trung Quốc.

Birgitta Roslin thú nhận thời còn trẻ bà từng muốn làm một “Hồng vệ
binh” của Thụy Điển. Nhưng xem ra trong suốt buổi tối bà có vẻ sốt
ruột chờ đợi thời khắc còn lại một mình để có thể đọc thếp giấy mà Hà
đem đến.

Khoảng mười giờ tối bà gọi taxi chở cô Hà và Sáng ra ga.
– Khi nào đọc xong, bà nhớ liên lạc với tôi, Hà nói.
– Câu chuyện này có hồi kết không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.