NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 544

– Không. Nhưng anh lần lữa, không chịu đối mặt với vấn đề. Giờ

thì anh hứa với em là sẽ đi điều trị.

– Anh có muốn em đi cùng không?
Ông lắc đầu.
– Không, ban đầu thì chưa. Sau này thì có thể, nếu cần.
– Anh có hiểu tầm quan trọng của việc này với em không?
– Anh hy vọng là có.
– Mọi chuyện sẽ không dễ dàng đâu. Nhưng rồi sẽ ổn cả, chúng ta

sẽ vượt qua giai đoạn này. Đây sẽ là chuyến vượt sa mạc của chúng ta.

Staffan theo đoàn tàu đi Stockholm vào lúc 8 giờ 12. Còn Birgitta

Roslin có mặt ở văn phòng vào lúc 10 giờ. Ông Hans Mattsson vẫn
còn đang nghỉ phép nên ít nhiều bà cũng là người chịu trách nhiệm đối
với một số công việc của tòa án. Việc đầu tiên của bà là triệu tập một
cuộc họp với các thẩm phán và các nhân viên khác. Sau khi tin chắc
mọi công việc đã nằm trong tầm kiểm soát, bà trở về văn phòng viết
một bức thư dài cho bà Vivi Sundberg, nội dung của nó đã được bà
chuẩn bị trong dịp nghỉ phép vừa qua.

Bà tự hỏi thực ra mình muốn đạt được điều gì hoặc ít ra cũng hy

vọng đạt được gì. Tất nhiên là công bố sự thật, giải thích chuyện gì đã
xảy ra ở Hesjövallen cũng như cái chết của ông chủ khách sạn Eden.
Nhưng liệu có phải qua đó bà cũng đồng thời tìm cách đáp trả lại việc
họ đã ngờ vực bà? Làm sao có thể kể hết được lòng kiêu ngạo và ham
muốn chân thành được khiến các nhân viên điều tra hiểu ra rằng người
đàn ông đã tự tử, dù đã tự thú, không hề liên quan gì đến vụ giết người
ở Hesjövallen?

Việc này cũng có liên quan đến mẹ của bà dưới một góc độ nào đó.

Khi tìm ra sự thật, Birgitta đã trả lại công bằng và niềm tôn kính cho
bố mẹ nuôi của mẹ bà, những người đã phải chết một cách dã man như
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.