NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 546

39

“Lưu ẩn mình bên mép rừng và nghĩ cuối cùng mình cũng đã đến

đích. Hắn không quên lời Nhã Như: đây là nhiệm vụ quan trọng nhất
từ trước đến nay của hắn. Nhiệm vụ của hắn là kết thúc tất cả, kết thúc
thảm kịch đã bắt đầu từ hơn một trăm bốn mươi năm trước.

Lưu đứng ở đó và nghĩ đến Nhã Như, người đã giao cho hắn nhiệm

vụ này, đã trang bị cho hắn và đã khích lệ hắn: Nhã Như đã nói với
hắn về tất cả những người đi trước hắn và Nhã Như. Chuyến đi vô tận
này đã kéo dài nhiều năm, ngang dọc qua các đại dương và lục địa,
một chuyến đi đầy kinh hoàng và chết chóc, cùng những màn truy
đuổi không chịu đựng nổi. Giờ đây là lúc kết thúc, là lúc trả thù.

Những con người trong chuyến đi ấy đã không còn sống từ lâu. Một

người đã nằm sâu dưới đáy biển, những người khác yên nghỉ trong
những nấm mồ vô danh. Suốt những năm tháng qua, một khúc bi ca đã
được cất lên từ những nấm mồ của họ. Giờ đây nhiệm vụ của hắn là
khiến cho khúc ca ấy im lặng mãi mãi. Từ đây, mọi việc nằm trong tay
hắn: làm thế nào để chuyến đi ấy cuối cùng cũng kết thúc.

Lưu đang chôn chân trong tuyết ở bìa rừng giữa giá lạnh. Đó là

ngày 12 tháng Giêng năm 2006. Hôm qua hắn nhìn thấy chiếc nhiệt kế
chỉ chín độ âm. Hắn giậm chân để giữ ấm. Vẫn chưa tối hẳn. Từ bìa
rừng, hắn nhìn thấy nhiều nhà đã sáng đèn qua các khung cửa sổ, màn
hình vô tuyến nhấp nhoáng. Hắn dỏng tai nghe, nhưng không nghe
thấy tiếng động nào, ngay cả tiếng chó sủa cũng không. Lưu nghĩ rằng
những người ở một nơi thế này hay nuôi chó giữ nhà. Lưu cũng nhìn
thấy có vết chân chó, nhưng có lẽ giờ này họ giữ chúng ở trong nhà.

Những con chó ở trong nhà liệu có gây khó cho hắn không? Nhưng

rồi hắn gạt bỏ ý nghĩ này. Không một ai ngờ tới chuyện sắp xảy ra,
không con chó nào có thể cản được hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.