là một thanh mã tấu. Con mèo cắn thanh mã tấu của ông một cái. Thế là ông
không thèm nhìn mặt nó trong suốt chặng đường còn lại.
Khi đi đến nghĩa trang, Ove cẩn trọng cuộn tròn chỗ báo còn lại thành cây
gậy và dùng nó để đẩy con mèo ra khỏi chiếc xe. Sau đó ông lấy hoa từ
trong thùng xe ra, khóa cửa chiếc Saab, đi một vòng sang bên kia để kiểm
tra cả bốn cánh cửa. Con mèo ngồi dưới đất quan sát ông. Ove đi qua chỗ nó
mà không thèm nhìn lại.
Người và mèo cùng nhau trèo lên con dốc rải sỏi đóng băng của nhà thờ,
rồi băng qua tuyết tiến đến chỗ Sonja. Ông Ove dùng mu bàn tay phủi lớp
tuyết bám trên bia mộ và lắc đầu nhìn mấy bông hoa.
— Tôi có mang theo một ít hoa đây. - Ông lẩm bẩm. - Màu hồng. Màu bà
thích. Họ nói chúng sẽ chết vì lạnh, nhưng họ chỉ nói vậy để ép tôi mua
những thứ đắt tiền hơn mà thôi.
Con mèo đặt mông xuống lớp tuyết. Ông Ove sưng sỉa nhìn nó, trước khi
quay lại với tấm bia mộ.
— Phải, phải, đây là ngài mèo phiền phức. Giờ nó sống trong nhà chúng
ta. Nó suýt chết cóng ở trước nhà.
Con mèo nhìn Ove với ánh mắt đầy tự ái. Ông hắng giọng.
— Tôi tìm thấy nó trong tình trạng như thế này. - Ông giải thích với một
chút tự vệ trong giọng nói, rồi gật đầu với con mèo và nói thêm với tấm bia
mộ. - Do vậy không phải tôi làm cho nó ra nông nỗi. Nó đã thảm hại sẵn rồi.
Cả tấm bia mộ lẫn con mèo đều im lặng chờ đợi, Ove nhìn xuống đôi giày
trong chốc lát. Ông làu bàu, rồi quỳ xuống và tiếp tục phủi một chút tuyết
bám trên mặt đá. Ông cẩn thận đặt tay lên đó.
— Tôi nhớ bà. - Ông nói khẽ.
Trong góc mắt, ông thoáng thấy một tia sáng, và cảm thấy thứ gì đó mềm
mềm chạm vào cánh tay mình. Phải mất vài giây ông mới nhận ra con mèo
đang dịu dàng gác đầu lên bàn tay của ông.