Mặt khác, anh cố gắng giải thích với Sonja rằng cô không nên cho tiền
những người ăn xin trên đường phố, vì họ chỉ mua rượu với chỗ tiền đó.
Nhưng cô không nghe.
— Họ có thể làm gì tùy thích với số tiền. - Cô nói.
Khi Ove phản đối, cô chỉ mỉm cười cầm lấy bàn tay to bè của anh và hôn
chúng.
— Anh à, khi cho tiền một người khác thì không phải người nhận cảm
thấy vui. Mà là người cho.
Vào ngày thứ ba, cô đi ngủ giữa ban ngày ban mặt. Bởi vì đó là điều
người ta làm ở Tây Ban Nha, cô bảo thế, và họ nên “nhập gia tùy tục”. Ove
cho rằng phong tục địa phương chỉ là một cái cớ hoàn hảo. Từ khi có bầu,
Sonja ngủ mười sáu tiếng đồng hồ mỗi ngày.
Trong thời gian đó, Ove tranh thủ đi dạo. Anh men theo con đường chạy
ngang khách sạn dẫn vào trong làng, và nhận thấy tất cả các ngôi nhà đều
được xây bằng đá. Nhiều ngôi nhà không có ngạch cửa, các cửa sổ cũng
không được nẹp tử tế. Anh thấy chúng hơi sơ sài. Người ta không thể xây
những ngôi nhà như thế được.
Trên đường quay về khách sạn, anh trông thấy Schosse đang cúi người
bên một chiếc xe màu nâu bốc khói bên vệ đường. Trong xe là hai đứa trẻ
con và một bà già quàng khăn san. Nom bà ta có vẻ không được khỏe.
Trông thấy Ove, Schosse vẫy tay lia lịa với ánh mắt gần như hoảng loạn.
— Sennjaur, - ông ta gọi anh theo cái cách ông ta vẫn gọi từ khi vợ chồng
anh đến khách sạn.
Ove đoán chữ đó có nghĩa là “Ove” trong tiếng Thụy Điển, nhưng anh
chưa có dịp tra trong cuốn sách của Sonja. Schosse lại chỉ tay vào chiếc ô tô
và vẫy anh lia lịa. Ove đút tay vào túi quần và dừng bước ở một khoảng cách
an toàn, mặt tỏ vẻ cảnh giác.
— Hospital! - Schosse lại kêu lên và chỉ tay vào bà già trong xe.
Đúng là bà ta có vẻ không khỏe, Ove tự nhủ. Schosse chỉ vào bà rồi lại
chỉ vào ca pô xe, nơi khói đang bốc lên, tuyệt vọng lặp đi lặp lại: