NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG TÊN OVE - Trang 169

Mèo và người ngồi trong tiền sảnh chờ nữ phóng viên bỏ đi. Nhưng chị ta

không đi. Chị ta đập cửa và nói to:

— Nghe này, ông là một người hùng!!!
— Mụ này điên thật rồi. - Ove nói với con mèo. Con mèo không phản bác

gì.

Khi người phụ nữ tiếp tục đập cửa và gọi to hơn, Ove không biết phải làm

gì nữa. Ông bèn mở toang cửa và đặt ngón trỏ lên miệng, suỵt cho chị ta im
lặng, như thể chị ta đang đứng giữa một thư viện.

Nữ phóng viên cố nở nụ cười với Ove và vung vẩy một thứ mà ông đoán

là máy ảnh hoặc thứ tương tự. Hoặc một thứ gì khác. Không dễ mà nhận biết
một cái máy ảnh trong cái xã hội chết tiệt hiện giờ.

Thế rồi chị ta cố gắng bước vào nhà ông. Lẽ ra chị ta không nên làm như

vậy. Ông Ove giơ bàn tay to bè lên và theo phản xạ đẩy người phụ nữ trở ra
ngoài, khiến chị ta suýt nữa ngã ngửa.

— Tôi không muốn gì hết. - Ông nói.
Người phụ nữ lấy lại thăng bằng và vung vẩy cái máy ảnh trước mặt Ove,

đồng thời la hét câu gì đó. Ove không thèm nghe. Ông nhìn cái máy như thể
nó là một món vũ khí và quyết định lẩn trốn. Con người này rõ ràng có vấn
đề thần kinh.

Ông và con mèo bèn bước ra khỏi cửa, khóa lại, rồi bỏ đi thật nhanh về

phía bãi đỗ xe. Nữ phóng viên guồng chân bám theo họ.

Thành thực mà nói, chuyện đó cũng không liên quan gì với việc ông Ove

ngồi ở bãi đỗ xe của bệnh viện. Nhưng khi Parvaneh gõ cửa nhà ông khoảng
mười lăm phút sau, tay giữ cô bé ba tuổi, và khi không ai mở cửa trong lúc
những giọng nói vang lên từ bãi đỗ xe của khu phố, thì chuyện đó có liên
quan rất nhiều với việc ông đang ngồi trước cửa bệnh viện.

Sau khi đi vòng qua góc tường của bãi đỗ xe, hai mẹ con Parvaneh trông

thấy ông Ove đang đứng bên ngoài nhà để xe đóng kín của mình, tay bực
bội đút túi. Con mèo đang ngồi dưới chân ông với mặc cảm tội lỗi rành rành
trên mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.