NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG TÊN OVE - Trang 186

Parvaneh bế cô bé ba tuổi ra ngoài rồi đặt con xuống đất. Cô bé vẫy vẫy

thứ gì đó, miệng bi bô.

Parvaneh gật đầu, rồi quay lại chỗ chiếc xe và chồm người qua cửa trước

đưa cho ông Ove một tờ giấy.

— Cái gì đây? - Ông hỏi, không mảy may nhúc nhích.
— Bức tranh của Nasanin ạ.
— Tôi phải làm gì với nó?
— Con bé vẽ bác đấy. - Parvaneh đáp, rồi ấn tờ giấy vào tay Ove.
Ông miễn cưỡng nhìn nó. Bức tranh toàn những nét gạch và xoáy tròn.
— Đây là Jimmy, đây là con mèo, đây là Patrick và cháu. Còn đây là bác.

- Parvaneh giải thích.

Khi nói câu cuối, cô chỉ vào một hình người ở giữa tờ giấy. Tất cả những

hình vẽ khác đều có màu đen, riêng hình người ở giữa là một sự bùng nổ
thực sự về màu sắc. Nó là một mớ hỗn độn các màu vàng, đỏ, xanh dương,
xanh lá, cam và tím.

— Bác là điều thú vị nhất mà con bé từng biết. Đó là lý do nó luôn vẽ bác

bằng sáp màu.

Nói đoạn cô đóng cửa xe lại và đi về nhà.
Ông Ove phải mất vài giây mới định thần và hỏi với theo:
— Cô nói “luôn” là sao?
Nhưng lúc đó tất cả mọi người đã vào trong nhà cả rồi.
Hơi phật ý, ông chỉnh lại tờ giấy báo ở ghế phụ lái. Con mèo leo từ phía

sau ra và chễm chệ ngồi lên đó. Ông đưa chiếc Saab vào trong nhà để xe và
đóng cửa lại. Ông cho xe về mo mà không tắt máy, cảm nhận làn khói thải
từ từ lấp đầy nhà để xe và liếc nhìn cái ống nhựa treo trên vách. Trong vài
phút, ông chỉ nghe thấy tiếng thở của con mèo và tiếng rì rì của động cơ.
Chuyện này sẽ rất dễ dàng, ông chỉ việc ngồi đó và chờ đợi điều không tránh
khỏi. Nó là thứ duy nhất hợp lý. Ông nhớ bà nhiều đến nỗi có những lúc ông
không thể chịu nổi việc sống tiếp trong thân xác của mình. Nó sẽ là thứ duy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.