NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG TÊN OVE - Trang 202

— Chúa ơi, nhóc à! Cậu có biết gì về xe cộ không vậy?
Cậu nhóc lắc đầu. Ông Ove thở dài sườn sượt rồi đặt tay lên trán giống

như đang bị một cơn đau nửa đầu đột ngột hành hạ.

— Vậy làm thế nào cậu đem cái xe đạp tới tiệm cà phê nếu không có ô tô?

- Một lát sau ông hỏi, khi đã bình tĩnh hơn đôi chút.

— Tôi… chưa nghĩ ra. - Cậu ta đáp.
Ông Ove lắc đầu.
— Renault? Lạy Chúa nhân từ…
Cậu thanh niên gật đầu. Ông bực bội cau mày.
— Vậy cái tiệm cà phê ngớ ngẩn đó ở đâu? - Ông lẩm bẩm.
Hai mươi phút sau, Parvaneh ra mở cửa trong sự ngạc nhiên tột độ. Ove

đang đứng trước nhà cô, trầm ngâm đập tờ báo cuộn tròn vào lòng bàn tay.

— Cô có cái tem màu xanh đó không?
— Cái gì ạ?
— Cô phải dán con tem “xe tập lái” màu xanh. Cô có nó không?
Cô gật đầu.
— Dạ có, nhưng…
— Hai tiếng nữa tôi sẽ quay lại đón cô. Chúng ta sẽ tập bằng xe của tôi.
Nói đoạn ông quay gót và băng qua đường, không buồn đợi nghe câu trả

lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.