NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG TÊN OVE - Trang 219

Ove dừng cách quầy một khoảng an toàn. Làm như ai đó có thể lao vào

ôm ông nếu ông đến quá gần.

— Tôi tên Adrian.
— Còn tôi là Parvaneh.
— Mọi người có muốn uống gì không? - Adrian hỏi.
— Cho tôi một latte. - Parvaneh nói với giọng thoải mái. Cô thấm mồ hôi

trán bằng một tờ khăn giấy. - Latte đá nếu cậu có!

Ông Ove đứng đổi chân và nhìn quanh quán. Ông chưa bao giờ thích các

quán cà phê. Sonja thì ngược lại. Bà có thể ngồi cà phê cả ngày Chủ nhật để
“ngắm mọi người”, như bà nói. Ông thường ngồi đó cùng bà và đọc một tờ
báo. Mọi Chủ nhật họ đều như thế. Kể từ khi bà qua đời, ông không đặt chân
tới bất cứ quán cà phê nào nữa. Ông ngước lên và nhận ra mọi người, kể cả
con mèo, đang chờ câu trả lời của mình.

— Ừ thì cà phê vậy. Đen.
Adrian gãi gãi da đầu dưới chiếc mũ.
— Tức là… espresso?
— Không. Cà phê.
Adrian chuyển sang gãi cằm.
— Tức là… một ly cà phê đen?
— Phải.
— Có sữa?
— Nếu có sữa thì nó không còn là cà phê đen nữa.
Adrian mân mê mấy lọ đường trên quầy để đỡ tỏ ra ngu ngốc. Muộn rồi,

Ove thầm nghĩ.

— Cà phê rang xay bình thường. Bình thường, trời ạ! - Ông nhắc lại.
Adrian gật đầu.
— À… tôi không biết kiểu đó.
Ove giơ tay chỉ vào cái máy pha cà phê trong góc, gần như khuất hoàn

toàn sau một cái máy bóng loáng nom giống tàu vũ trụ mà ông biết là được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.