NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG TÊN OVE - Trang 239

Ngỡ đâu ông Ove sẽ nhìn theo bọn họ với vẻ đắc thắng. Quả thực, có lẽ

ông cũng chờ đợi phản ứng đó ở bản thân mình. Nhưng thay vì thế, ông chỉ
tỏ ra buồn bã và mệt mỏi, giống như đã mấy tháng nay không ngủ. Như thể
ông gần như không đủ sức để giơ cánh tay lâu hơn nữa. Ông đút tay vào túi
quần và quay về nhà. Nhưng không lâu sau khi ông đóng cửa, có người lại
đập nó rầm rầm.

— Bọn họ sẽ đưa ông Rune đi. - Parvaneh nói với giọng khẩn cấp và mở

toang cửa trước cả khi ông Ove chạm đến tay nắm.

— Ôi dào!
Sự buông xuôi trong giọng nói của ông gây bất ngờ cho cả Parvaneh lẫn

bà Anita đang đứng bên cạnh cô. Và có lẽ cho cả chính ông nữa. Ông hít
nhanh một hơi, rồi nhìn Anita. Trông bà tiều tụy hơn bao giờ hết. Đôi mắt bà
đỏ au và sưng mọng.

— Họ bảo họ sẽ đến đưa ông ấy đi trong tuần này, vì tôi không thể chăm

sóc ông ấy được. - Anita thông báo với giọng nói yếu ớt tưởng như không
thể thoát ra khỏi cổ họng.

— Chúng ta phải làm gì đó! - Parvaneh hét lên và túm lấy tay ông Ove.
Ông giật tay ra và nhìn tránh đi chỗ khác.
— Ôi dào! Họ sẽ phải mất nhiều năm nữa mới làm được điều đó. Chuyện

này sẽ bị khiếu nại, rồi nó sẽ phải trải qua toàn bộ quy trình quan liêu vớ
vẩn. - Ông nói.

Ove cố nói với giọng tự tin hơn so với cảm giác thực tế. Nhưng ông

không đủ sức lực để làm điều đó nữa. Ông chỉ muốn họ ra về.

— Bác không biết mình đang nói về cái gì đâu! - Parvaneh thốt lên.
— Cô mới là người không biết mình đang nói cái gì ấy, cô chưa bao giờ

dính dáng đến hội đồng thành phố, cô không hề biết đến việc đấu tranh với
bọn họ.

— Nhưng bác phải nói chuyện… - Cô lắp bắp.
Ove có cảm giác như mọi năng lượng trong con người mình đang thoát

hết ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.