NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG TÊN OVE - Trang 262

— Không! - Bà tuyên bố và đứng nguyên tại chỗ.
Người đàn ông áo trắng khựng lại và nhìn Anita. Anh ta mệt mỏi lắc đầu

và nhăn mũi.

— Bà đã có hai năm để chuẩn bị tinh thần chấp nhận chuyện này, Anita.

Giờ thì quyết định đã có. Nó không thể bị đảo ngược.

Anh ta cố vượt qua, nhưng Anita vẫn đứng nguyên tại chỗ trên ngưỡng

cửa, trơ trơ như một hòn đá rêu phong. Bà hít một hơi thật sâu, không rời
mắt khỏi anh ta.

— Yêu thương kiểu gì nếu từ bỏ người ta trong lúc khó khăn chứ? - Bà

gào lên, giọng run rẩy vì đau buồn. - Hãy nói cho tôi nghe, đó là loại yêu
thương gì?

Người đàn ông mím môi. Mạch máu nơi thái dương của anh ta giật giật.
— Hết phân nửa thời gian trong ngày, Rune thậm chí không biết ông ta

đang ở đâu, cuộc điều tra đã cho th…

— Nhưng TÔI BIẾT! - Anita cắt ngang và chỉ tay vào ba cậu y tá. - TÔI

BIẾT! - Bà gào lên với họ.

— Vậy ai sẽ chăm sóc ông ta? - Người đàn ông áo trắng vừa hỏi vừa lắc

đầu, trước khi tiến thêm bước nữa và ra hiệu cho ba y tá theo mình vào trong
nhà.

— Tôi sẽ chăm sóc ông ấy. - Anita đáp với đôi mắt đen kịt.
Người đàn ông áo trắng tiếp tục lắc đầu trong khi đẩy bà qua một bên. Chỉ

đến lúc đó anh ta mới trông thấy những bóng người lừng lững phía sau bà.

— Tôi cũng vậy. - Ove nói.
— Cả tôi nữa. - Parvaneh đế thêm.
— Và tôi! - Patrick, Jimmy, Anders, Adrian và Mirsad đồng thanh lên

tiếng trong lúc nối bước nhau ra cửa, cho đến khi mọi người lấp đầy các
khoảng trống.

Người đàn ông áo trắng dừng bước. Mắt anh ta nheo lại.
Bỗng một phụ nữ mặc quần jean rách và một chiếc áo gió thùng thình

màu xanh lá cây xuất hiện bên cạnh anh ta, trên tay lăm lăm máy ghi âm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.