NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG TÊN OVE - Trang 98

— Phải là phải thế nào? Xe tôi không phải là phương tiện vận chuyển

công cộng!

Nhưng cô nàng bầu bí chỉ bóp mũi mạnh hơn và gật gù, tựa như không hề

nghe thấy câu ông vừa nói. Tay còn lại của cô chỉ vào trong nhà để xe, về
phía đoạn ống nhựa đang phả những đám khói ngày một dày đặc trên mặt
sàn.

— Cháu không có thời gian tranh cãi với bác nữa. Bác chuẩn bị lên đường

nhé. Cháu sẽ đi gọi bọn trẻ.

— BỌN TRẺ? - Ove lớn tiếng hỏi lại, nhưng không nhận được câu trả

lời.

Cô nàng bầu bí đã lạch bạch bỏ đi về phía các dãy nhà trên đôi chân quá

nhỏ so với cái bụng bầu, khuất dạng sau góc tường của nhà cất xe đạp.

Ove đứng nguyên tại chỗ, như thể chờ đợi ai đó đuổi theo cô ta và bảo

rằng ông chưa nói hết. Nhưng không có ai làm chuyện đó cả. Ông chống hai
nắm tay vào thắt lưng và liếc nhìn cái ống nhựa dưới sàn. Ông hoàn toàn
không chịu trách nhiệm nếu ai đó không thể đứng nổi trên cái thang mà họ
mượn của ông. Nhưng đương nhiên Ove vẫn nghĩ đến điều mà vợ ông sẽ
bảo ông làm trong hoàn cảnh này, nếu bà có mặt ở đây. Và nó quá hiển
nhiên rồi, ông buồn rầu nhận ra.

Cuối cùng, ông tiến lại chỗ chiếc xe và dùng chân đá văng cái ống nhựa ra

khỏi ống xả. Ông ngồi vào xe, kiểm tra gương chiếu hậu, sang số rồi đưa xe
ra ngoài. Không phải ông bận tâm đến việc cô nàng nước ngoài kia có đến
được bệnh viện hay không. Chẳng qua ông biết mình sẽ bị vợ mắng mỏ
không tiếc lời nếu như việc cuối cùng ông làm trong đời là làm chảy máu
mũi một phụ nữ mang bầu rồi từ chối chở cô ta đi bệnh viện.

Và vì đằng nào chỗ xăng này cũng sẽ bị dùng hết, ông hoàn toàn có thể

đưa cô ta đến đó rồi quay về. Có lẽ khi đó cô ta sẽ để mình yên, Ove nghĩ
bụng.

Nhưng ông đã nhầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.