NGƯỜI ĐÀN ÔNG XA LẠ - Trang 133

vị trong xã hội
Càng nghĩ đến, Chiêu Hà càng cảm thấy tức giận vô cùng . Anh ta thật
ngạo mạn . Anh nghĩ rằng ra vào cuộc đời nàng lúc nào tùy thích hay sao ?
Càng nghĩ, nàng càng ứa nước mắt . Cô đúng là một con ngốc mới dính
dáng đến anh . Và cô nghĩ rằng việc cô đồng ý lấy Tử Bình là một giải pháp
hợp lý nhất.
Dưới cánh đồng, qua ánh trăng mờ ảo, nàng vô cùng ngạc nhiên . Nàng
không thể tin vào mắt mình . Anh đang đứng đó, dáng vẻ lặng lẽ và cô độc .
Anh ngước nhìn nàng chằm chằm.
Nàng khẽ gọi thầm:
- Vọng Quân !
Như một cái máy, nàng ba chân bốn cẳng chạy xuống với anh . Khi đến gần
anh, nàng mới cảm thấy hành động của nàng thật điên rồ . Mới hồi nãy đây,
nàng còn tự nói thật là ngốc nghếch mới đến với anh kia mà.
Anh mặc một chiếc quần jean cũ, nhưng vẫn tinh tươm vừa vặn đến hoàn
hảo . Chiếc áo sẫm màu hở nút, mái tóc bồng của anh bù xù rối tung vì gió .
Trong mắt anh lung linh những tia sáng lạ thường như những ngọn lửa.
Cố gắng hết sức, hít vội một hơi thở, cô lắp bắp:
- Anh... làm... gì ở đây thế ?
Mắt anh vẫn âm ỉ một cơn giận dữ:
- Tại sao tôi lại không được ở đây ?
Chiêu Hà hỏi:
- Ai nói cho ông chỗ để tìm tôi ?
- Mẹ cô.
- Không thể nào . Mẹ tôi không bao giờ nói cho anh biết tôi đang ở đâu ?
Vọng Quân bình thản:
- Ồ ! Lẽ ra bà ấy không nói . Nhưng vì tôi nói rằng : Tôi là chồng của cô
trước kia . Cái lúc mà cô bỏ nhà đi bụi đời ấy . Thế là mẹ cô tin.
- Anh điên rồi.
- Nếu tôi không gặp mẹ cô, thì bà ấy nhất định sẽ không bao giờ chỉ chỗ
cho tôi để tôi bén gót theo cô . Bà ấy còn hối thúc tôi đến đây mau, sợ cô ở
đây một mình buồn nữa kìa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.