một ngày đi không biết mấy lượt, hết đến Viên lại quay lại Béc lanh, máy
bay tốn không biết bao nhiêu là xăng. Này, ông đã già rồi, hãy giao nước
Áo cho người khác. Ông Săm béc lanh nói. Nước mắt của vị quốc trưởng
thất thế chảy ướt hết bài diễn văn từ chức.
-Chắc là ông đang nói đến việc thủ tướng Chamberlain khuyên bảo quốc
trưởng Áo
Schuschnigg hãy làm theo yêu sách của Hitle ?
-Đúng rồi. Hiểu biết của ông cũng rộng đấy. Bấy giờ thì đám lính Pháp ở
Ang giê ri cười mũi, vì nghe đâu thời xưa đế quốc Phổ Áo cũng đã làm khổ
nước Pháp. Nhưng điều làm tôi tức cười là khi nghe Đức đổ bộ Pháp,
chiếm được Pa ri, thì bọn họ lại khóc.
-Chứ ông bảo bọn họ phải cười hay sao?
-Tôi đâu có bảo bọn họ phải cười. Là tôi thấy tức cười. Vì chuyện cười
khóc ở thế gian là mỗi người theo mỗi cách.
-Ông cứ làm tôi phải nghĩ ngợi.
-Phải. Những người Pháp đứng trên đất nước họ đang chiếm đóng để khóc
cho đất nuớc mình bị chiếm đóng. Những người Ang giê ri cũng đứng trên
đất nước đang bị chiếm đóng của mình để khóc cho đất nước mình bị
chiếm đóng. Nước mắt nào lại chẳng mặn.
-Còn ông, chắc làbấy giờ chẳng còn nước mắt để khóc
-Bấy giờ ở châu Âu lắm chuyện nực cười lắm. Lúc nước Pháp gặp hoạn
nạn thì nước Anh muốn nuốt nước Pháp. Đức ký với Anh ký với Pháp ký
với Nga, là không xâm phạm nhau. Nhưng đánh Anh đánh Pháp đánh Nga
thì vẫn cứ đánh. Lúc xảy thế chiến thứ hai, chỉ trong vòng ba bốn năm,
nước Pháp có đến ba bốn ông chính phủ. Lúc mới nổ chiến tranh là chính
phủ Đa la đi ê, rồi Rây nô. Lúc Đức đã chiếm Pháp là chính phủ Pê tanh.
Sau đó thì đơn vị lính hỗn hợp của bọn tôi ở Ang giê ri có cả người Việt
Nam, người Ang giê ri, người Ma rốc, người Tuy ni di, người Pháp da
trắng, người Pháp da đen, đạo thiên chúa có, đạo Hồi có, sau khi đầu hàng
quân đồng minh, sau một đêm ngủ dậy, lại được nghe tuyên bố rằng từ bữa
ấy bọn tôi thuộc chính phủ của những người Pháp tự do, đứng đầu chính
phủ tự do đó là tướng Đờ Gôn.