NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 170

“Hay quá! Thích quá!”

Chúc Tịnh giương mắt nhìn những đứa trẻ hoan hô không ngừng, ánh

mắt chúng nhìn ai đó gần như sùng bái đến phục sát đất.

Có đứa trẻ nhạy cảm, quay đầu phát hiện thấy cô xuất hiện, lập tức chạy

về phía cô, hưng phấn kêu lên: “Cô Tịnh Tịnh, anh Phương Ngôn làm ảo
thuật lợi hại quá!”.

Chúc Tịnh nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạnh Phương Ngôn thu quân

bài trong tay lại, mang một nụ cười hại nước hại dân, càng lúc càng đi gần
về phía mình, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô.

Hít sâu một hơi, cô bật ra năm chữ từ kẽ răng: “Anh… tới… đây…

làm… gì?”.

Cô đã giấu hành tung của mình đến mức đó, âm thầm chạy tới vùng núi

non này, mà anh vẫn có thể tìm ra cô một cách chuẩn xác.

Chúc Tịnh nhìn nụ cười tươi rạng rỡ của Mạnh Phương Ngôn mà chỉ

thấy sống lưng lạnh tê tái.

“Tôi tới đây thì có thể làm gì?” Anh ghé sát vào tai cô, hạ thấp giọng,

đáp bằng giọng phong lưu: “Không có em ở nhà, buổi tối làm sao tôi ngủ
được”.

Cô lườm nguýt, hất tay anh ra, định quay trở về.

Ai ngờ đạo hạnh của cô vẫn còn quá thấp.

Vào lúc cô định rời khỏi, anh bất ngờ kéo tay cô lại, sau đó quay người,

bình tĩnh và đạo mạo nói với đám trẻ đang hừng hực khí thế: “Các em, nghe
lời của anh Phương Ngôn, lát nữa ai cũng sẽ có kẹo ăn”.

“Vâng ạ!” Tất cả bọn trẻ đồng thanh đáp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.