NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 282

nhớ được ngày này”.

Tăng Tự đứng đó, mặt mày tái xanh, cả người phát run. Một lúc sau, hắn

đột ngột rút súng từ sau lưng ra, nhắm vào mi tâm Mạnh Phương Ngôn.

“Tăng Tự!” Mạnh Phương Ngôn nhìn thẳng vào họng súng của hắn,

không chút e dè: “Nếu anh căm hận tình cảm thì hãy tự vấn lương tâm mình
xem, ở nơi sâu thẳm trong lòng anh, có phải vẫn còn lại chút tình cảm dành
cho vị phú thương đó không?”.

“Mày câm mồm cho tao!” Tăng Tự phẫn nộ: “Mày thì hiểu cái mẹ gì?!”.

“Trước khi ông ấy qua đời trong một tai nan giao thông, ông ấy chăm

sóc anh và Tăng Kỳ vô cùng chu đáo. Ông ấy luôn bỏ mọi công việc lại để
ở bên hai người trong những dịp lễ tết quan trọng. Ông ấy biết hai người
ngủ không sâu giấc nên dễ giật mình choàng tỉnh, ngày nào cũng đợi hai
người ngủ rồi mới rời đi. Ông ấy thậm chí còn đối tốt với hai người hơn cả
con trai ruột của mình…”

“Câm mồm!” Bàn tay cầm súng của Tăng Tự run bần bật, hắn sụp đổ

gào lên: “Nếu ông ta không chết, thì tao và Tăng Kỳ đã không bị vợ và con
trai lớn của ông ta ngược đãi. Tất cả là vì ông ta, đã đưa chúng tao thoát
khỏi địa ngục rồi lại một lần nữa đẩy chúng tao vào địa ngục!”.

“Anh à…”

Tăng Kỳ ở bên khóc nức nở, lúc này đứng dậy khỏi ghế, loạng choạng

đi về phía Tăng Tự: “Anh bỏ súng xuống đi đã, em cầu xin anh đấy…”.

“Tăng Kỳ!” Tăng Tự đỏ sọng mắt nhìn cô ấy: “Lẽ nào em đã quên thế

giới này đối xử với em như thế nào sao? Em đã quên tên viện trưởng năm
đó lừa gạt tất cả mọi người rồi mang ác mộng tới cho em như thế nào sao?
Em đã quên người tới điều tra bật cười cho qua sau khi nghe em giãi bày
như thế nào sao? Em đã quên đám bạn học từng đánh em, bắt nạt em như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.