NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 317

“Có muốn đi ăn cơm chung không?” Bành Nhiên hỏi.

“Tôi nghỉ ngơi một lát, cô đi trước đi.” Nói rồi, cô lại nằm bẹp.

Lần này cô ngủ thật. Cô nghe thấy có tiếng nói bên tai mình, ý thức dần

dần cách cô mỗi lúc một xa. Dần dần, trước mắt tối sầm lại.

“Dậy thôi.” Mở mắt ra, cô nghe thấy có người quay lưng về phía mình,

đang kéo rèm cửa: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”.

Cô nhìn cái bóng đó, há hốc miệng, không nói được câu gì.

Người đó thấy cô không trả lời, bèn quay đầu lại. Gương mặt tuấn tú vẫn

còn nguyên nụ cười nửa đùa nửa thật mà cô quen thuộc nhất: “Hôm nay vẫn
ăn món Trung nhé? Ăn cháo, hay thêm chút bánh mỳ? Nộm cũng có một
ít”.

Cô bất động nhìn gương mặt ấy, lát sau nuốt nước bọt, khàn giọng chậm

rãi nói: “Mạnh Phương Ngôn!”.

“Sao?” Anh ngồi xuống bên giường, mỉm cười xoa đầu cô: “Vừa sáng

sớm đã gọi anh tình cảm vậy”.

“Em đang ở đâu?” Cô nhìn anh.

“Còn có thể ở đâu.” Anh chỉ ra ngoài cửa sổ: “Đó, chỉ cần nhìn thấy

sương mù dày đặc của London, em sẽ biết em đang ở nhà”.

Mắt cô run rẩy: “Hôm nay… là thứ mấy”.

“Thứ bảy, không đi học.” Anh giơ tay xoa đầu cô: “Tối qua hình như em

hơi sốt, nên ngủ từ sớm rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.