NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 326

rồi, con rất muốn biết về những người bạn ở Anh của cô, họ sống có tốt
không?”.

Chúc Tịnh nghe thấy tiếng trái tim mình lỡ nhịp.

Cô chưa bao giờ có thể nói dối trước mặt Tiểu Hữu, cho dù là một lời

nói dối thiện chí, cô cũng không thể chỉ im lặng thay cho câu trả lời.

“Cô đã có bạn bè mới.” Giọng cô trở nên khàn đặc, “Có một cô gái

người Đức, cô ấy rất dễ thương…”.

“Vậy những bạn bè trước kia thì sao ạ?” Tiểu Hữu bẻ đầu ngón tay,

“Con còn nhớ, thêm cả cô nữa, nhóm bạn gồm bốn người, trong đó có một
anh trai nói rất nhiều, em sinh đôi của anh ấy rất hoạt bát, còn có một anh
rất ít nói, rất nghiêm nghị…”.

Cô há hốc miệng, con ngươi run rẩy, không biết nói sao.

Phải, cô của ngày xưa từng nhắc tới họ với những đứa trẻ này mà không

biết phiền, kể chuyện họ cùng nhau đi học, đi du lịch, cùng ngang ngược
trong trường, cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.

Những người ấy đã từng quan trọng với cô biết bao.

Ba năm rồi, cô khó khăn lắm mới cất giữ họ tận sâu trong trái tim mình,

khóa chặt, coi như một giấc mơ. Cô nghĩ mình không bao giờ phải nhìn lại
nữa, không bao giờ phải nghe lại nữa, rồi có một ngày mình sẽ lãng quên.
Nhưng khi nghe Tiểu Hữu nhắc tới họ, cô vẫn dễ dàng nhớ lại tất cả.

Đó là một đêm tuyết xa xôi mang theo máu và nước mắt, người chứng

kiến đêm đó chỉ có mình cô là hiện tại vẫn sống ngoài ánh sáng. Cô nên giải
thích sự thật này với Tiểu Hữu thế nào đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.