NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 369

Từ xa, anh đã nhìn thấy bọn trẻ quây thành vòng tròn ngồi với nhau.

Bầu không khí náo nhiệt vui vẻ thường ngày hôm nay hoàn toàn không
thấy, chỉ còn tiếng thút thít bị đè nén.

Còn ở giữa vòng tròn ấy, chính là người anh đã bốn ba tìm suốt cả ngày.

Anh dừng bước ở một khoảng cách nhất định, nhìn cô ngồi ôm lũ trẻ,

kiên nhẫn thủ thỉ động viên chúng.

Vì quan tâm tới cảm xúc của chúng, từ ngày hiệu trưởng Phùng nhập

viện, họ đã nói với lũ trẻ ông chỉ tới bệnh viện kiểm tra, một thời gian sau
sẽ quay về. Nhưng giờ ông đã ra đi, không ai nhẫn tâm tiếp tục lừa dối
những đứa trẻ thông minh và hiểu chuyện này.

Trên mặt đứa nào cũng vương lệ. Tiểu Hữu – người có tình cảm sâu

nặng nhất với hiệu trưởng Phùng ôm gối ngồi sụp dưới đất bất động.

Nhưng anh biết, trên đời này sẽ không còn ai đau khổ và buồn bã hơn

người đang an ủi lũ trẻ.

Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng Chúc Tịnh đứng dậy, dẫn bọn trẻ

xuống núi.

Khi đứng lên, cô liền nhìn thấy anh. Nhưng ánh mắt cô không thay đổi

chút nào, gần như chỉ dừng lại trên khuôn mặt anh một giây là rời đi.

Sau khi cô sắp xếp xong cho bọn trẻ, anh một mình ngồi trên mỏm đá,

quan sát cô đi về phía mình.

“Anh đã tìm em suốt cả ngày.” Giọng anh không cao không thấp.

“Em luôn ở sau núi.”

Anh ngừng lại: “Từ Thích Diệp nói em không ở trường”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.