NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 413

Vậy thì, từ nay, cuộc đời anh sẽ hoàn toàn rơi vào bóng đêm, anh vĩnh

viễn không thể tha thứ cho mình.

Nhưng bây giờ, cô vẫn sống, vẫn ở đây bên anh.

Cô sẽ nhanh chóng mở mắt ra, nhìn thấy thế giới mà cô yêu sâu sắc này.

Cô còn rất nhiều việc cần làm, cô còn phải trở thành một bác sỹ cứu

người, còn phải chịu trách nhiệm chăm sóc lũ trẻ ở huyện Lăng Đình, còn
phải dang tay ôm bạn bè vào lòng, còn phải đi ngắm nhìn những khung
cảnh tươi đẹp trên thế gian.

Cô còn sống.

Điều này quan trọng hơn hết thảy.

Vào chập tối ngày thứ ba, cuối cùng Chúc Tịnh cũng tỉnh lại.

Từ từ mở mắt ra, cô nhìn thấy đầu tiên là Mạnh Phương Ngôn nằm gục

bên giường. Mắt anh trũng sâu vào, cằm lún phún râu, khuôn mặt tiều tụy
tới nỗi cô suýt nữa không nhận ra anh.

Cô nhìn một lúc rồi cử động người.

Gần như cùng lúc, anh ngồi bật dậy, vô thức nắm chặt lấy tay cô.

Anh ngẩng đầu, khi anh nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt và đôi

mắt đã mở ra của cô, anh bỗng không nói nên lời.

Rất lâu sau, yết hầu của anh mới chuyển động, anh cất giọng khản đặc:

“… Em tỉnh rồi”.

Cô không thể nói, chỉ có thể khẽ gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.