NGƯỜI ĐẸP NGỦ MÊ - Trang 27

Eguchi hồi đó vừa học xong đại học và mới đi làm nên không thể kiếm
sống được ở Kyoto; ông cũng biết rõ là trừ trường hợp hai người cùng tự
sát, sớm hay muộn họ phải quay lại Tokyo. Nhưng những chiếc cầu vồng
nhỏ nhắn khiến ông liên tưởng đến sự trinh trắng của những bộ phận kín
đáo trên thân thể cô gái, và sự liên tưởng này cứ nằm mãi trong đầu ông.
Ông đã nhìn thấy sự trinh trắng đó trong một quán trọ nằm bên bờ sông
Kanazawa. Ðó là vào một đêm tuyết mỏng rơi. Ông bị xúc động mạnh, hơi
thở nghẹn lại, nước mắt ứa ra. Từ đó cho đến suốt mấy chục năm sau ông
không còn bao giờ nhìn thấy sự trinh trắng như thế nơi những người đàn bà
khác; và ông nghĩ rằng ông thấu hiểu mọi sự trinh trắng, rằng sự trinh trắng
ở chỗ kín chỉ riêng cô gái này có mà thôi. Ông tìm cách cười xóa cái ý
tưởng này đi nhưng nó đã thành một sự việc có thật trong niềm khao khát
khôn nguôi của ông và nó vẫn còn là một kỷ niệm mãnh liệt theo ông mãi
cho tới tận tuổi già. Gia đình cô gái gửi một người tìm bắt và dẫn nàng về
lại Tokyo; ít lâu sau nàng bị gả chồng.

Khi họ tình cờ gặp lại nhau gần hồ Shinobazu, nàng đã có một hài nhi địu
trên lưng. Ðứa bé che đầu bằng một mũ len trắng. Khi đó vào mùa thu và
hoa sen trong hồ đang tàn. Con bướm trắng bay lượn đêm nay sau đôi mi
nhắm kín của Eguchi có phải do cái mũ trắng đó gợi lên không?

Khi họ gặp nhau bên hồ, tất cả những gì Eguchi nghĩ ra được là hỏi thăm
nàng có được hạnh phúc không.

“Có ạ”, nàng trả lời ngay tức khắc. “Em có hạnh phúc”. Chắc là nàng không
có câu trả lời nào khác.

“Nhưng tại sao em đi bộ một mình ở đây với con nhỏ trên lưng?” Ðó là một
câu hỏi lạ thường. Cô gái không nói, chỉ nhìn thẳng vào mặt Eguchi.

“Trai hay gái?”

“Gái. Thật mà! Ủa, nhìn nó mà anh không biết sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.