NGƯỜI ĐẸP NGỦ MÊ - Trang 34

“Cô ta đã mang đến cho tôi những giấc mơ rất hứng thú.”

“Gió và sóng đã dịu bớt sáng nay.” Mụ đàn bà đổi câu chuyện. “Trời chắc
có nắng hanh.”

Bây giờ đến lại đây lần thứ hai sau nửa tháng, Eguchi không thấy tò mò như
lần đầu nhưng lại thấy ngại ngùng, bất an; nhưng cùng lúc sự hứng tình lại
mạnh hơn. Và sự bồn chồn vì phải chờ đợi mãi đến mười một giờ đã mang
lại một niềm say đắm mơ hồ.

Vẫn là mụ đàn bà đó mở cổng cho ông. Bức tranh in lại vẫn treo ở hốc nhà.
Trà vẫn ngon. Ông cảm thấy bồn chồn hơn lần trước nhưng bề ngoài vẫn
giữ được phong thái trầm tĩnh của một lão khách từng trải.

“Ở đây ấm thật,” ông vừa nói, vừa nhìn quanh đến bức tranh vẽ làng miền
núi vàng trong lá mùa thu, “khiến tôi nghĩ lá phong vàng chưa kịp chuyển
sang màu đỏ thì đã úa tàn. Nhưng trời tối mịt, tôi thực ra không nhìn được
kỹ khu vườn của bà.”

Cái lối gợi chuyện kiểu này kể cũng lạ.

“Có lẽ thế,” mụ đàn bà nói, giọng hờ hững. “Trời trở lạnh rồi đấy. Tôi đã để
sẵn cái chăn điện, loại cho hai người đắp với hai cái công tắc. Và ông tắt,
mở tùy ý ở phần ông.”

“Tôi chưa bao giờ ngủ mà đắp chăn điện.”

“Nếu muốn thì ông có thể tắt điện phía ông nhưng tôi yêu cầu ông đừng tắt
phía cô gái.”

Ông già hiểu ngay: vì nàng nằm ngủ trần truồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.