NGƯỜI ĐI SĂN VÀ CON SÓI LỬA - Trang 8

đây. Thế là trong phút chốc nó bỗng thấy vừa nhớ nhung, quyến luyến chủ
cũ vừa sờ sợ. Nó lại đang đuổi theo con hoẵng, thành thử nó đành ngồi
xuống gửi về nhà chủ cũ, gửi về cho mẹ và đàn anh em nó những tiếng tru
kéo dài.

Ông Giáp chạy theo con Báo Vàng vào tận trong truông rậm rồi cất

tiếng:

- Báo Vàng! Huầy..... huầy... huầy...!
Con Báo Vàng dừng phắt trong khoảnh khắc, quay nhìn ông chủ. Rồi

như vui mừng và tin tưởng, nó nhảy lên, sủa réo rắt, rồi lại lao nhanh về
phía trước.

Ông Giáp tắt đường chạy ra lối xóm để vượt lên đầu dốc truông rậm đón

đầu con hoẵng, buộc nó chạy về phía sông. Chạy được một đoạn thì ông
gặp cô con gái của ông Kỳ Cẩm, tay xách mấy cái gói bằng lá chuối khô,
đang hớt hải đi ngược trở lại phía ông. Thấy ông Giáp, cô gái dừng lại, cô
vừa khóc, vừa kể lể:

- Thầy cháu ốm nặng lắm, sợ khó qua khỏi. May mà gặp chú, chắc số

thầy cháu chưa... Nhờ chú quá bộ vào xem mạch cho thầy cháu...

Ông Giáp bỏ dở cuộc săn, theo cô gái về nhà ông Kỳ Cẩm. Thấy ông

Giáp, bà Kỳ Cẩm mừng mừng tủi tủi, nói trong nước mắt:

- Ông nhà tôi cứ nhắc bác mãi. Thế là trời xui đất khiến may ra được gặp

thầy gặp thuốc. - Bà dẫn ông Giáp đến bên giường người bệnh, cầm tay
chồng đặt lên tay ông Giáp. - Ông có nhận ra ai đây không?

Ông Kỳ Cẩm vẫn còn tỉnh táo, chỉ có tiếng nói hơi đứt quãng:
- Thế là tôi... được... gặp... bác... Tôi biết thế nào... bác... cũng...
- Để tôi bắt mạch cho bác! - Ông Giáp nói - Cố mà ăn uống, thuốc men

vào. “Đói rau, đau thuốc” mà, đừng lo...

Ông Kỳ Cẩm vẫn thều thào trò chuyện:
- Bác... bác... gái cháu... Dũng khỏe... không?
- Cám ơn bác lắm lắm! Mẹ con bà nhà tôi khỏe.
- Con Vàng Bớt... Đen... lúc nãy như tiếng nó... Nó sủa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.