cô ta thật lâu, nhưng không có nhìn cô, điều này khiến cô ghen tị, ánh mắt
hắn ôn nhu, mê đắm, nhưng chỉ thuộc về cô ấy, không thuộc về cô."
Mắt Viên Đình đỏ hoe, cô ta nắm chặt ghế sopha, ánh mắt tức giận
nói: "Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!"
Mộc Cửu nhìn cảm xúc kích động muốn chạy trốn của Viên Đình, cô
quyết định kích thích cô ta một chút: "Cô nói anh ta cười với cô, nhưng
trong lời khai mười năm trước của cô không có điều này, bởi vì hắn căn bản
không có cười với cô, cô chỉ ngồi ở trong căn phòng này chứng kiến điều
đó mà thôi, cô nhớ mỗi ánh mắt của hắn, mỗi lời hắn nói, sau đó tự tăng ảo
giác cho mình, mười năm đủ để cô tự thôi miên chính mình.'
"Không! Không đúng." Điều này kích thích tinh thần cô ta rất lớn, cô
ta trợn tròn mắt, nét mặt giống như một người điên, từ tức giận biến thành
cười ngơ ngẩn: "Hắn thật sự đã nở nụ cười với tôi! Là tôi! Hắn còn..." Như
ý thức được sai lầm của mình, cô ta nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Hắn còn cái gì?" Mộc Cửu nhanh chóng nắm bắt được: "Hắn còn
nhìn thấy ánh mắt cô, hắn biết cô đang suy nghĩ cái gì, sau đó khi hắn cởi
trói cho cô, hắn còn đút cô ăn." Cô dừng lại một chút rồi mở miệng nói:
"Ăn nội tạng của Tống Hiểu Dư.'
Câu nói cuối cùng khiến Viên Đình xụi lơ trên ghế salon, cô ta nhìn
người phụ nữ trông nhỏ xinh lại đáng sợ trước mặt, hơi yếu ớt cười: "Sao
cô biết?'
"Ban đầu tôi đã nói rồi, cô đã bại lộ, bại lộ hoàn toàn." Mộc Cửu trừng
mắt nhìn, lại nghĩ tới một điểm: "Còn có một điểm quan trọng cô đã nói
dối, bởi vì cô đã nhìn thấy mặt mũi của hắn, hắn biết cô nhất định sẽ không
báo cảnh sát.'
Viên Đình không còn gì để nói, cô ta cúi đầu, si ngốc nhìn cây bút
máy trong tay.