NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 114

- Dạ, tôi!... Tôi có nguyện vọng mua tủ lạnh Zim của ông. Hy vọng là

ông chưa bán cho ai chứ?

- Chưa! Tôi mới ra nhà nghỉ đông mấy hôm nay.
- Thế sáng mai tôi đến ông được chứ?
- Sáng mai tôi lại đi rất sớm rồi. Còn mười ngày ở ngoài nhà nghỉ nữa

cơ. Lạnh quá, tôi phải tạt về lấy thêm ít đồ dùng.

- Gay quá nhỉ! Như vậy là tôi phải chờ rất lâu... Hay bây giờ tôi đến chỗ

ông có được không?

- à, quên tôi chưa hỏi kỹ!...
- Gì cơ?
- Tủ của ông đã sử dụng rồi hay chưa?
- Sử dụng ư? Mới nguyên xi. Tôi mua từ năm ngoái. Sau khi đưa thợ bảo

hành đến nhà kiểm tra, tôi lại đóng gói lại nguyên vẹn. Một mình, cũng
chẳng có gì bỏ vào, dùng không hết công suất, phí!...

- Thế ông muốn bao nhiêu?
- Bao nhiêu à? Ông già cười khà khà. Bạn thân mến ơi! Anh có phải là

người biết người, biết của không? Nếu là người biết người, biết của thì hãy
đến. Rồi chúng ta sẽ thoả thuận. Trao đổi qua máy điện thoại không được
tiện lắm, anh bạn ạ.

- Thôi được! Sau một giờ nữa, tôi sẽ có mặt ở chỗ ông.
- Được! Tôi chờ...
Bầu trời thấp lè tè một mầu trắng đục. Tuyết mù mịt rơi như có những

bàn tay khổng lồ vốc những nắm bột tung hê lên trời. Gió lốc quay tròn,
thổi thốc lên từng hồi. Những hạt tuyết cứng như sạn ném vào mặt vào cổ
Thắng bỏng rát. Nhưng đối với Thắng lúc này, rét thế chứ rét nữa cũng
chẳng có nghĩa lý gì. Anh xuống xe điện ngầm phóng thẳng một mạch lên
phía bắc. Lại đáp tiếp một cuốc xe buýt rất lâu mới tới một khu nhà cao
tầng chơi vơi giữa một bãi tuyết như hòn đảo. Từ bến xe vào, lạnh ghê
gớm, Thắng phải vừa đi vừa chạy. Ông già cựu chiến binh ở tận tầng chín.
Một người nhỏ bé, khổ người còn thấp hơn cả Thắng. Hai người bắt tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.