NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 37

- Không, ngược lại là khác. Chỉ hơi một tý cô ấy đã chảy nước mắt ra rồi.

Nhưng cái chính là cô ấy luôn luôn hiểu và nghĩ đến tôi.

... Vân về thực tập ở Viện cùng lúc Thắng ở đường Trường Sơn ra. Vân

không đẹp nhưng được cái trẻ khoẻ và nhanh nhẹn. Hơn nữa lại dịu dàng,
hiền hậu. Mọi người bảo Thắng đã không lầm khi lấy Vân. Nhưng có điều
làm Thắng vừa buồn cười, vừa hơi bực vì tính Vân quá rụt rè. Có hỏi gì,
bàn gì Vân cũng chỉ đáp một tiếng vâng. "Em có yêu anh không?" "Vâng".
"Mùa thu này, bọn mình về quê xin phép các cụ chứ?" "Vâng". "Em tính
nên thuê phòng cưới hay tổ chức ở hội trường của Viện?" "Vâng". Cứ vâng
tràn như thế nhưng đừng tưởng cô ấy không biết gì. Một lần Thắng chỉ đưa
Vân đến gia đình ông Vượng, bạn nối khố từ thuở thiếu thời với bố anh, là
Vân đã hiểu ra tất cả. Vân chưa có sự từng trải, nhưng lại có sự nhậy bén
của

nữ giới. Lần đầu tiên và có lẽ là duy nhất, Vân đã hỏi Thắng một cách

gay gắt, khi cánh cửa sắt của ngôi biệt thự hai tầng, sáu buồng rộng rãi ở
một ngõ yên tĩnh khép lại sau lưng:

- Anh đưa em đến đây để làm gì?
- Để giới thiệu chứ còn làm gì nữa! Em phải biết rằng bác Vượng còn

quý anh hơn cả con trai của bác ấy.

- Không phải thế! - Vân giận dỗi đáp.
- Thế là cái gì?
- Là gì, tự anh hỏi anh ấy! - Ngồi sau xe đạp của Thắng Vân quẫy mạnh

chực nhảy xuống. Em không phải là quân bài nhé! Quân bài để anh ngả với
gia đình bác ấy.

- Ai bảo với em thế?
- Em cứ nhìn thái độ của bác giai, bác gái và của chị Hoà trong buổi tối

nay là em hiểu.

Bị bắt đúng mạch, Thắng đành im lặng, khẽ thở dài.
- Sao anh lại im lặng thế! Có phải anh đã bỏ rơi con gái nhà người ta

không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.