NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 140

từ bỏ nó”.
“Không phải là từ bỏ”, Gabriel đáp.
“Thế thì là thế nào?”
“Tôi chỉ cần…“. Anh dừng lại, tìm từ thích hợp. “Tôi cần thuê nó”.
“Thuê bức tranh? Bao lâu?”
“Tôi không thể nói trước. Có lẽ một tháng. Có lẽ sáu tháng. Hay một năm
hoặc lâu hơn”.
“Vì mục đích gì?”
Gabriel không sẵn sàng trả lời câu hỏi của cô. Anh nhặt nắp chai rượu lên
và dùng móng tay cào lớp bọc đã rách.
“Ông có biết bức tranh đó trị giá bao nhiêu không?”, cô hỏi. “Nếu ông yêu
cầu tôi đưa nó cho ông, thậm chí trong một thời gian ngắn, tôi tin rằng mình
có quyền biết lí do tại sao”.
“Cô có quyền”, Gabriel nói, “nhưng cô nên hiểu rằng nếu tôi nói cho cô biết
sự thật, cuộc sống của cô sẽ không bao giờ như cũ”.
Cô đổ thêm rượu vào ly và áp ly rượu vào người mà không uống. “Cách
đây hai năm, có một vụ tấn công đặc biệt nghiêm trọng tại Marais. Một cậu
bé theo Chính Thống giáo bị một nhóm thanh niên Nam Phi tấn công khi
đang đi từ trường về nhà. Chúng đốt tóc cậu và khắc chữ thập ngoặc lên
trán cậu. Bây giờ cậu vẫn còn vết thẹo. Chúng tôi tổ chức một cuộc biểu
tình để gây sức ép lên chính phủ Pháp buộc họ phải làm một điều gì đó giải
quyết tình trạng bài xích người Do Thái. Khi chúng tôi đang diễu hành
trong de la République, có một cuộc biểu tình chống lại người Israel để
phản pháo. Ông có biết chúng thét điều gì vào mặt chúng tôi không?”
“Cái chết sẽ đến với người Do Thái”.
“Ông có biết chính phủ Pháp nói gì không?’
“Không có việc bài xích người Do Thái ở Pháp”.
“Kể từ ngày đó, cuộc sống của tôi chưa bao giờ trở lại như trước kia. Thêm
nữa, như ông cũng thấy đấy, tôi rất giỏi giữ bí mật. Hãy nói cho tôi biết tại
sao ông muốn bức Van Gogh của tôi, ông Allon. Và chúng ta có thể đi đến
một thỏa thuận nào đó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.