NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 143

“Cám ơn, Uzi. Anh sẽ không còn phải thu xếp mọi chuyện cho tôi nữa”.
“Tôi cũng không chắc về chuyện này lắm”.
“Mọi việc không êm xuôi chỗ Amos à?”
“Rất khó biết ông ta đang nghĩ gì”.
“Ông ta nói gì?”
“Ông ta bảo ông ta cần vài ngày để suy nghĩ cho kỹ”.
“Cậu không nghĩ là ông ta sẽ trao cho cậu công việc đó ngay chứ?”
“Tôi cũng không biết mình nghĩ gì nữa”.
“Đừng lo, Uzi. Cậu sẽ nhận được việc này thôi”.
Navot ngừng xe lại tấp vào lề đường cách ga một dãy nhà.
“Anh sẽ nói tốt cho tôi tại đại lộ King Saul chứ, Gabriel? Amos thích anh”.
“Sao cậu có suy nghĩ này?”
“Tôi có thể thấy được điều đó”, cậu ta nói. “Mọi người ai cũng thích anh”.
Gabriel ra khỏi xe, lấy vali khỏi ghế sau và mất hút trong nhà ga. Navot chờ
tại khúc cua năm phút sau giờ khởi hành theo lịch trình, sau đó lái xe hoà
mình vào dòng xe cộ.
Căn hộ chìm trong bóng tối khi Gabriel về. Anh bật đèn halogen lên và cảm
thấy nhẹ nhõm khi thấy phòng vẽ của mình vẫn chưa bị đụng đến. Chiara
đang ngồi trên giường khi anh bước vào phòng của họ. Tóc nàng mới gội và
vén ra đằng sau bởi dây buộc bằng nhung. Gabriel tháo dây buộc ra và cởi
nút áo ngủ của nàng. Bức tranh nằm kế bên họ khi họ làm tình với nhau.
“Anh biết đấy”, nàng nói, “hầu hết đàn ông trở về nhà từ Paris đều mang về
khăn choàng cổ Hermès và nước hoa”.
Chuông điện thoại reo lúc nửa đêm. Gabriel trả lời trước khi chuông kịp đổ
hồi thứ hai. “Tôi sẽ có mặt ở đó ngày mai”, anh nói sau một lát và cúp máy.
“Ai vậy?”. Chiara hỏi.
“Adrian Carter”.
“Ông ta muốn gì?”
“Ông ta muốn anh đến Washington ngay lập tức”.
“Có chuyện gì ở Washington vậy?”
“Một cô gái”, Gabriel đáp. “Carter đã tìm được cô gái”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.