NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 330

“Tốt hơn là anh không nên làm như vậy. Hơn nữa anh cũng nên để mắt
canh chừng quả bóng ngay bây giờ”.
“ Canh chừng quả bóng? Câu này nghĩa là gì?”
“Đây là một lối nói ẩn dụ trong thể thao, Gabriel. Anh có chơi môn thể thao
nào không?”
“Tôi không có thời gian cho thể thao”.
“Mỗi ngày trôi qua anh lại càng giống Shamron hơn”.
“Tôi sẽ xem đây là lời khen”, Gabriel đáp. “Tôi nên để mắt đến quả bóng
nào?”
“Bin Shafiq”. Carter nhìn xéo qua Gabriel. “Có dấu hiệu gì của hắn chưa?”
Gabriel lắc đầu. “Còn phía ông?”
“ Chúng tôi có một chút dấu vết”.
“Có dấu vết nào mà anh có thể tiết lộ với tôi không?”
“Chưa đến lúc”.
Carter lái xe qua cầu Memorial quẹo vào đại lộ George Washington. Họ lái
xe trong im lặng một vài phút. Gabriel nhìn ra cửa xe, thầm thán phục cảnh
thị trấn Geortown bên kia sông.
“Tôi thấy trong lịch trình bay anh sẽ ghé qua Rome trên đường về Israel”,
Carter nói. “Anh dự định thực hiện một nhiệm vụ chưa hoàn tất cho Vatican
à?”
“Tôi chỉ muốn dành một chút thời gian bên Donati. Khi tôi rời Rome, ông
ấy vẫn chưa tỉnh”. Gabriel nhìn đồng hồ. “Ông đang đưa tôi đi đâu,
Adrian?”
“Còn mấy tiếng nữa máy bay mới cất cánh. Chúng ta có thể ghé ăn trưa ở
vùng đồng quê chăn ngựa Virginia”.
“Còn bao lâu nữa thì tới nơi?”
“Khoảng một tiếng”.
Gabriel hạ ghế xuống và nhắm mắt lại.
Anh tỉnh dậy khi chiếc xe bon bon vào thị trấn nhỏ có tên Đồng Bằng.
Carter lái xe chậm lại khu trung tâm thương mại nhỏ xíu; sau đó băng qua
đường ray xe lửa cũ kỹ, và một lần nữa lái xe về hướng đồng quê. Con
đường trông có vẻ quen thuộc với Gabriel, cũng giống như con đường nhỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.