NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 63

“Chào Chiara. Trông em thật dễ thương”.
Làn gió nhẹ thổi vài sợi tóc vương vào mặt nàng. Nàng lấy tay trái gạt ra.
Bàn tay không còn chiếc nhẫn đính hôn Gabriel trao cho nữa. Trên những
ngón tay giờ đây là những chiếc nhẫn khác, còn trên cổ tay nàng là một
chiếc đồng hồ vàng. Gabriel tự hỏi phải chăng chúng là quà của một người
nào đó.
“Em không nghe tin tức gì của anh kể từ khi em rời Jerusalem”, Chiara nói
bằng giọng đều đều mà nàng luôn cố ý sử dụng mỗi khi muốn chế ngự cảm
xúc. “Đã nhiều tháng rồi. Bây giờ anh xuất hiện ở đây mà không hề báo
trước, và anh mong chờ em dang rộng hai tay và mỉm cười đón anh sao?”
“Không báo trước? Anh đến đây vì em yêu cầu anh đến”.
“Em? Anh đang nói cái quái gì thế?”
Gabriel nhìn sâu vào mắt nàng. Anh có thể thấy nàng không nói dối. “Tha
lỗi cho anh”, anh nói. “Hình như anh bị đưa đến đây do vài người cố tình
sắp xếp”.
Nàng lấy tay nghịch đầu khăn choàng cổ, rõ ràng rất thích thú khi thấy anh
không thoải mái. “Vài người vào?”
Donati và Tiepolio, Gabriel thầm nghĩ. Có thể cả Giáo hoàng nữa. Anh đột
ngột đứng dậy. “Chuyện ấy không quan trọng”, anh nói. “Anh xin lỗi,
Chiara. Rất vui được gặp lại em”.
Anh quay người dợm chân bước đi, nhưng nàng giữ cánh tay anh lại.
“Chờ đã”, nàng nói. “Anh ở lại vài hôm đi”.
“Em sẽ cư xử lịch sự chứ?”
“Phép lịch sự là dành cho những cặp ly dị nhưng đã có con với nhau”.
Gabriel ngồi xuống lại, nhưng Chiara vẫn đứng. Một người đàn ông đeo
kính đen da rám nắng vừa ra khỏi đoạn đường dưới tòa nhà. Anh ta nhìn
Chiara đầy ngưỡng mộ, sau đó băng qua khu nhà rồi biến mất sau chiếc cầu
dẫn tới giáo đường cổ của dân Do Thái ở châu Âu ở cuối phía khu nam Do
Thái. Chiara dõi theo người đàn ông, sau đó nghiêng đầu ngắm kỹ vẻ bề
ngoài của Gabriel.
“Có ai nói với anh là trông anh giống người đã cứu mạng Đức Giáo hoàng
chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.