NGƯỜI DUBLIN - Trang 178

giáo và ủng hộ tất cả các bí tích. Đức tin của chị ta bị giới hạn bởi cái bếp
của chị ta, nhưng, nếu có thể, chị ta cũng sẽ tin vào thần banshee và Chúa
Thánh thần.

Các quý ông bắt đầu nói về vụ tai nạn. Mr Cunningham nói trước đây

anh ta từng biết một ca tương tự. Một người đàn ông bảy mươi tuổi đã cắn
mất mẩu lưỡi của mình trong cơn động kinh và lưỡi ông ta đã liền lại,
không ai phát hiện ra vết căn nữa.

- Nhưng tôi đã bảy mươi đâu - người ốm nói.

- Lạy Chúa tôi - Mr Cunningham nói.

- Giờ lưỡi cậu không đau nữa chứ? - Mr M'Coy nói.

Mr M'Coy có thời là một giọng nam cao khá nổi tiếng. Vợ anh ta,từng là

nghệ sĩ giọng nữ cao, giờ vẫn dạy bọn trẻ chơi piano với giá khiêm tốn.
Cuộc đời của anh ta không thuận buồm xuôi gió chút nào và có thời anh ta
đã phải vật lộn xoay xở kiếm sống. Anh ta từng làm nhân viên phòng giấy
cho hãng xe lửa Midland Railway, nhân viên quảng cáo cho tờ Thời báo
Ireland, và tờ Người Tự Do, nhân viên chào hàng hưởng hoa hồng cho một
hãng buôn than, điều tra viên tư, nhân viên phòng giấy cho phòng xử lý
nước đọng, và gần đây anh ta trở thành thư ký cho Phòng Điều tra tử nạn
thành phố. Công việc mới khiến anh ta quan tâm đến trường hợp của Mr
Kernan.

- Đau á? Không đau lắm - Mr Kernan đáp - nhưng khó chịu. Tớ thấy

như sắp ọe ra.

- Đấy là tại bữa say - Mr Cunningham khẳng định

- Không - Mr Kernan nói - tớ nghĩ tớ đã bị cảm lạnh lúc ngồi trên xe. Cứ

có cái gì đó dâng lên trong họng, đờm hay....

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.