NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 112

”Pơ-ti com pơ,” - rồi tôi không biết nói gì thêm nữa, trong khi ấy cô gái Di-
gan hét lên "Người ta bán nhan sắc của em", cô quẳng đàn ra tận cuối gian
phòng, giật chiếc khăn choàng ra khỏi đầu, úp mặt vào hai bàn tay... Thấy
nàng khóc tôi không ghìm được và ngài hoàng thân cũng thế. Ngài ra nhặt
chiếc đàn lên rồi lẩm bẩm đúng hơn là hát, "Giá như em biết tôi yêu em
chừng nào. Trái tim tôi như bốc lửa". Rồi ngài khóc thổn thức. Vừa khóc
ngài vừa nói: "Em hãy làm dịu nỗi đau đớn của tôi, hãy xóa đi nỗi bất hạnh
cho tôi”. Trước nỗi đau đớn của ngài, tôi thấy cô gái dịu lại, lắng nghe rồi
buông một bàn tay ra ôm lấy đầu ngài hoàng thân dịu dàng như mẹ ôm đầu
con.
Tôi hiểu ra ngay rằng nàng sắp làm dịu đi nỗi đau đớn của ngài, xóa đi nỗi
bất hạnh cho ngài. Tôi lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
- Chắc sau đấy bác vào tu viện chứ? - Một người nào đó lên tiếng hỏi.
- Không phải lần đó mà là sau đấy kia, - Bác I-van Xê-vê-ri-a-nits đáp và
nói thêm rằng, số kiếp bác còn phải chứng kiến nhiều chuyện cảm động xảy
ra với người phụ nữ ấy, cho đến khi cô ta và cả bác đều được siêu thoát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.