NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 114

- Sao ngài lại nói vậy? Ngài còn thiếu thứ gì nữa đâu?
Nhưng ngài bỗng nổi cáu:
- Anh bạn gần-như-thân-mến của tôi ơi, anh thấy tôi có được cái gì mà anh
bảo tôi không thiếu?
- Ngài có tất cả những gì một con người cần thiết.
- Không đúng, - chủ của tôi nói. - Ta nghèo túng rồi. Phải tính toán cả đến
từng chai rượu trong mỗi bữa ăn. Như thế còn gọi là cuộc sống thế nào
được nữa? Sống như thế còn sung sướng nỗi gì.
"Chà, - tôi nghĩ bụng. - Thì ra ông buồn về chuyện đó”. Và tôi nói:
- Rượu thiếu thì nhịn có sao đâu? Bởi vì ngài có thứ còn quý hơn rượu
nhiều.
Ngài hiểu ngay tôi định nói đến thứ gì. Ngài hơi xấu hổ bèn vừa đi đi lại lại
vừa vẫy tay, nói:
- Tất nhiên rồi... tất nhiên rồi. Duy có điều... Với lại người ta sống ở đây
nửa năm mà không tiếp người khách nào...
- Ngài cần khách làm gì, trong khi ngài đã có người mà ngài yêu quý nhất?
Ngài hoàng thân nổi khùng:
- Anh chẳng hiểu gì hết Cuộc đời này phải có thứ này thứ nọ chứ!
“Ái chà! - Tôi nghĩ bụng. - Thì ra thế". Và tôi nói.
- Vậy ngài tính làm gì bây giờ?
- Ta định, - ngài bảo. - Ta với anh sẽ đi buôn ngựa. Ta muốn những sĩ quan
kỵ binh, những chủ nhà máy đi lại cái nhà này.
Công việc buôn ngựa đâu xứng với một vị hoàng thân? Nhưng tôi nghĩ
bụng làm gì cũng được, miễn đứa trẻ thôi không khóc nữa". Và tôi đáp:
"Được thôi".
Hai thầy trò bắt tay vào việc nuôi ngựa. Ngài hoàng thân lập tức say sưa
dâng hiến toàn bộ thể lực và tinh thần vào công việc này: bao nhiêu tiền
kiếm được ngài đều dùng cho ngựa, nhiều khi chẳng hỏi ý kiến tôi nữa.
Ngài tậu một lúc rất nhiều nhưng chẳng ai hỏi mua... Thất vọng, ngài bỏ
luôn việc nuôi ngựa và lao vào đủ thứ kinh doanh dại dột khác: xây một
xưởng xay bột to tướng, tổ chức việc làm đồ bằng da, rồi phá sản, nợ nần
càng chồng chất thêm và mặt mũi càng rầu rĩ. Lúc nào ngài cũng vắng nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.