NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 113

Nikolai Leskov

Người hành hương mê đắm

Dịch giả: Vũ Đình Phòng

Chương 15

CÁC ông biết không, - bác I-van Xê-vê-ri-a-nits kể tiếp – ngài hoàng thân
chủ của tôi, tấm lòng thì tốt nhưng tính nết không kiên định. Ngài đã muốn
thứ gì, thì tìm đủ cách để đạt cho bằng được, nếu không ngài phát điên lên
mất. Lúc ấy ngài dám làm mọi thứ không tiếc gì hết, chỉ cốt đạt được điều
khao khát. Nhưng khi đạt được rồi thì ngài lại chóng chán. Chuyện cô gái
Di-gan kia cũng vậy. Chính vì cha nàng cũng như đám Dí-gan trong đoàn
biết rõ như thế, cho nên họ đặt giá con gái của họ cao hơn nhiều so với trị
giá gia sản của ngài hoàng thân, cốt để nếu ngài nhất định trả món tiền
khủng khiếp ấy, chủ của tôi sẽ phải vay nợ và ngài không được phép ở lại
trong quân ngũ nữa.
Vốn biết tính của ngài như vậy cho nên tôi cũng không mừng gì cho Gru-
sa. Và sau này sự việc chứng tỏ tôi đã đoán đúng. Thời gian đầu ngài hoàng
thân mê mẩn cô gái, không lúc nào rời mắt khỏi cô và không lúc nào rời xa
cô một bước chân. Thế rồi đột nhiên ngài bắt đầu ngáp và cho gọi tôi lên.
- Anh ngồi xuống đây - Ngài bảo tôi, - và nghe một chút.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đặt hơi xa, mãi tận chỗ gần cửa và nghe. Tôi luôn
thấy tình trạng ngài dề nghị cô ta hát và cô trả lời:
- Em hát cho ai? Tim anh đã giá lạnh, mà em thì lại cần làm sao cho bài hát
của em thiêu dốt, day dứt trái tim ai đó.
Chủ tôi bèn sai người gọi tôi đến để cùng nghe nàng hát. Sau đấy chính
nàng đâm nhiễm thói quen cho người gọi tôi đến và nàng đối xử với tôi rất
thân tình. Nghe hát xong, tôi thường cùng ngồi uống trà với họ, tất nhiên
tôi ngồi ở một chiếc bàn khác hoặc trên thành cửa sổ. Nhưng khi Gru-sa có
một mình, nàng bảo tôi đến ngồi cạnh nàng. Ít lâu sau, ngài hoàng thân trở
nên rầu rĩ hơn. Ngài bảo tôi:
- I-van này, tôi xúi quẩy quá.
Tôi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.