NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 51

trong miệng. Để khỏi thấy đau quá, tôi tập trung tư tưởng vào việc nhằn
đồng xu. Vừa nhằn vừa đếm từng đòn đánh. Nhờ đấy mà nỗi đau đớn giảm
đi được phần nào.
- Bác đếm được bao nhiêu ngọn roi tất cả? - một người ngắt lời.
- Tôi không trả lời chính xác được. Theo như tôi nhớ thì đến con số hai
trăm tám mươi hai tôi loạng choạng suýt ngất xỉu đi, từ lúc ấy tôi không
còn đếm được nữa, lát sau thì chằng cha Xa-va-ki-rây giơ tay lên định đánh
đòn cuối cùng nhưng gã ngã bịch xuống tôi như một khúc gỗ và tắt thở...
Thằng cha ngu xuẩn! Cố mãi để đến nỗi thế. Chính vì gã mà suýt nữa tôi
phải ngồi tù đấy. Thấy thằng cha kia chết, bọn Tác-ta chỉ cho đây là cuộc
đua tài, không có gì đáng phải làm to chuyện, mà chúng có thừa lý để có
thể giết chết tôi trả thù chứ. Nhưng chính những vị khách Nga thì lại chẳng
hiểu gì hết, nói ra thật xấu hổ, chính họ lại kêu ầm lên rằng tôi đã giết
người. Tôi cãi:
“Chuyện ấy dính dáng gì đến các ông?"
"Nhưng chính anh đã giết chết một con người!"
"Thì đã sao? Đấy là chuyện bình thường. Thế nếu như thằng cha ấy làm tôi
chết thì sao?"
"Hắn có thể không bị trừng trị, bởi vì hắn theo tôn giáo khác. Còn anh anh
phải bị xử xét theo đạo Thiên chúa. Nào, đi theo chúng tôi đến đồn cảnh
sát".
Tôi nghĩ bụng: "Mời các người xét xử ngọn gió thổi trên đồng cỏ kia kìa!".
Tôi không ghét gì trên đời bằng ghét cảnh sát, cho nên tôi lẩn ngay sau
lưng một tên Tác-ta rồi luồn sang sau lưng một tên khác, tôi bảo chúng:
“Các ông cứu tôi với. Các ông thấy rõ là cuộc thi tài đã diễn ra đúng luật
lệ..."
Chúng đứng sát lại với nhau để che giấu tôi.
- Xin lỗi, nhưng chúng che giấu bác để làm gì?
- Tôi sẽ theo chúng ra thảo nguyên.
- Ra thảo nguyên?
- Đúng, tôi sẽ sống với bọn Tác-ta ở ngoài thảo nguyên mênh mông của
chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.