NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 72

“Chà, - tôi nghĩ bụng. - Ra tao đã làm được chúng bay hoảng sợ đến thế kia
đấy!". Rồi tôi lớn tiếng nói: "Không được! Tội ấy thì ta không thể tha thứ
cho các ngươi được!". Thế là tôi lại ra sức nghiến răng ken két và lại bóc
một ống pháo hoa nữa.
Ống này là pháo hoa chùm... ánh sáng loé lên khủng khiếp và những tiếng
nổ rền vang.
Tôi lại quát bọn Tác-ta:
“Nếu chúng bay không chịu tin theo tín ngưỡng của ta thì chỉ trong nháy
mắt các người sẽ không sống được nữa!
“Đừng, I-van, - chúng đồng thanh đáp. - Chúng tôi xin theo tín ngưỡng của
các anh".
Thế là tôi thôi không đốt pháo hoa nữa, chuyển sang làm phép rửa tội cho
tất cả bọn chúng ở ngoài bờ sông.
- Ngay đêm hôm ấy à, bác?
- Ngay lúc ấy. Với lại còn chần chừ làm gì nữa? Phải lợi dụng ngay trong
lúc chúng còn đang mê hoảng chứ. Tôi đập vỡ mặt băng, lấy nước rưới lên
đầu từng đứa, miệng đọc "nhân danh Cha và Con", rồi đeo lên cổ chúng
những chiếc thánh giá hai vị truyền giáo kia để lại. Tôi ra lệnh cho chúng
phải coi vị truyền giáo đã bị chúng giết kia là người tuẫn tiết vì Chúa và tôi
trỏ cho chúng nơi tôi chôn ông ta.
- Và chúng chịu lễ ông ta chứ?
- Chịu.
- Nhưng chúng có biết cách lễ như ta đâu? Hay bác dậy cho chúng cách
thức?
- Không. Tôi làm gì có thời giờ dậy, bởi vì tôi thấy rằng phải chuồn mau
kẻo muộn. Thế là tôi quát chúng: chúng bay lễ đi, lễ theo kiểu chúng bay
vẫn thường lễ ấy, chỉ có điều thay tên đức A-la bằng đức Chúa Giê-su Cơ-
rít. Thế là chúng làm theo ngay.
- Nhưng làm cách nào bác thoát khỏi được những tín đồ mới của đạo Thiên
chúa chúng ta, bởi vì chân bác vẫn còn đau kia mà? Sau đấy bác làm thế
nào mà chữa khỏi được.
- Tôi tìm thấy trong số thuốc pháo một thứ bột ăn da, chỉ cần chạm vào là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.