NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 73

da bị đốt cháy ngay. Tôi bèn đắp lên gót chân, rồi lấy cớ đang mệt, tôi nằm
lên tấm thảm bằng da. Chỗ thịt xưng tấy lên. Những sợi bờm ngựa mà bọn
Tác-ta nhét vào mười năm trước đây, bây giờ thoát ra cùng với mủ. Tôi
bình phục lại rất nhanh nhưng tôi giả vờ ốm rất nặng để yêu cầu đám người
già và phụ nữ cầu nguyện cho tôi, coi như tôi sắp chết. Và lấy cớ phải chay
tịnh, tôi bắt chúng nhịn ăn và không được ra khỏi lều trong vòng ba ngày.
Tôi đốt một chiếc pháo hoa thật lớn để bắt chúng ngoan ngoãn tuân lời tôi.
Và thế là tôi chạy trốn...
- Chúng không đuổi theo bác?
- Không. Với lại chúng thiết gì đuổi. Tôi làm chúng hoảng sợ đến mức
chúng lấy làm sung sướng được chuộc tội trong ba ngày. Đến ngày thứ tư
khi chúng bò ra khỏi lều thì tôi đã đi được rất xa. Hai gót chân đã khỏi
khiến tôi thấy khoan khoái vô cùng và tôi vượt một mạch qua hết vùng thảo
nguyên.
- Bác đi bộ?
- Chứ sao nữa! Bởi vì vùng ấy làm gì có đường xá lớn mà xe cộ chạy được,
cũng chẳng có ai mà gặp, và dù có gặp tôi cũng chẳng mừng tý nào. Tôi đi
được ba ngày, đến ngày thứ tư thì gặp một thằng cha người dân tộc Su-vas,
dẫn năm con ngựa. Hắn bảo: "trèo lên lưng một con mà phi". Nhưng tôi sợ
và không dám.
- Bác sợ cái gì?
- Sợ cái gì à?... Có một lúc tôi bỗng thấy mặt hắn có vẻ lọc lừa, với lại tôi
cũng không có cách gì hỏi xem hắn theo đạo gì. Trong vùng thảo nguyên
mà đi với kẻ dị giáo nguy hiểm lắm. Thế nhưng thằng cha vẫn một mực:
“Trèo lên, cùng đi với nhau có vui hơn không"
Tôi đáp:
“Anh là ai? Anh có thờ Thượng đế nào không?"
“Có chứ. Tôi không phải như bọn Tác-ta ăn thịt ngựa đâu".
“Thế Thượng đế của anh là ai?"
“Mặt trời, mặt trăng, những vì sao... mọi thứ đều là Thượng đế của tôi, vậy
mà anh dám bảo tôi không có Thượng đế".
"Mọi thứ à?... Cả đức Giê-su Cơ-rít nữa chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.