NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 75

Rồi tôi uống một hơi cạn. Những người đánh cá tốt bụng lại ép thêm:
“Uống nữa đi. Do không được uống thứ rượu quê hương này mà anh gầy
tọp đi như thế đấy".
Uống cạn cốc thứ hai tôi bắt đầu ba hoa, tôi kể cho họ nghe lai lịch của tôi.
Suốt đêm hôm ấy, ngồi bên đống lửa, tôi vừa kề vừa nốc vốt-ca, sung
sướng được trở về đất Nga thiêng liêng. Nhưng lúc gần sáng khi đống lửa
sắp tàn và đám ngư dân đã ngủ gần hết, một anh chàng trong bọn hỏi tôi:
"Anh có thông hành đấy chứ?"
“Tôi không có".
“Nếu vậy, - hắn ta nói, - anh sẽ phải ngồi tù”.
“Thật ư? - Tôi nói. - Vậy thì tôi sẽ ở lại đây với các anh. Vì sống ở đây
chắc không cần giấy thông hành chứ?".
Nhưng hắn đáp:
“Sống với bọn tôi thì không có giấy thông hành cũng được, nhưng chết thì
không được"
Tôi hỏi:
"Tại sao?"
“Còn tại sao nữa? - Hắn nói. Anh không có giấy thông hành ông linh mục
nào chịu ghi tên anh vào sổ?".
“Vậy tôi sẽ ra sao?"
“Anh sẽ bị quẳng xuống sông, - hắn nói. - Để làm mồi cho cá".
“Bởi vì không có đức cha rửa tội?"
“Chính thế".
Lúc đó tôi hơi ngà ngà say nên rất hoảng. Tôi òa lên khóc rồi than vãn thảm
thương. Thằng cha đánh cá kia phá lên cười. Hắn nói:
“Tôi đùa đấy thôi. Anh mà chết thì đừng lo, chúng tôi sẽ chôn cất anh tử
tế".
Nhưng tôi vẫn chưa hoàn hồn và tôi nói:
“Lần sau đừng đùa như thế. Anh mà cứ đùa kiểu ấy thì tôi chẳng sống nổi
đến mùa xuân đâu".
Thằng cha ấy vừa thiếp ngủ, tôi bèn đứng dậy và cao chạy xa bay. Tôi đến
thành phố Ax-tra-khan xin làm công nhật, kiếm được một rúp và từ lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.