NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 82

“Đúng là ngài đáng đánh đòn, nhưng tiếc rằng không có ai được quyền
đánh đòn ngài".
Ngài sĩ quan hoàng thân cười vang.
"Nỗi bất hạnh chính là ở đấy".
“Vậy xin ngài nằm xuống giường của tôi. Tôi lấy một cái túi sạch để ngài
gối đầu, rồi tôi sẽ đánh một roi nhẹ vào mông ngài".
Rõ ràng ngài đến tìm tôi là để lấy tiền đánh gỡ bạc.
"Thay vào việc đánh roi vào mông ta, anh hãy đưa ta số tiền của ta anh
đang giữ để ta đánh gỡ lại. Ta tin rằng kỳ này ta sẽ trả được thù”.
“Ngài tha lỗi, nhưng ngài muốn đánh bạc bao nhiêu tuỳ thích, ngài không
thể nào gỡ lại số tiền đã thua được đâu.".
Ngài quý tộc cười gằn:
"Anh lại còn xin lỗi ta ư?" Và ngài nổi giận: "Thôi đi, anh đừng giở cái
giọng hơn tuổi ấy nữa và đem tiền lại đây cho ta mau!".
Chúng tôi hỏi bác I-van Phli-a-ghin xem bác có đưa ngài hoàng thân khoản
tiền để ngài gỡ bạc không.
- Đời nào! - Bác đáp. - Tôi bảo tiền tôi đem mua hạt mì cả rồi. Cũng có lần
tôi bỏ chạy.
- Chắc ngài phải ghét bác lắm?
- Thậm chí có lần ngài còn bảo tôi: “thôi thế là đủ rồi, từ hôm nay ta không
dùng anh nữa”.
Tôi đáp:
"Tốt lắm. Vậy ngài hãy cho tôi xin lại giấy thông hành".
"Anh cứ sửa soạn đồ đạc đi. Sáng mai ta sẽ trả thông hành cho anh".
Nhưng hôm sau mọi sự lại như không có chuyện gì nữa. Ngài sĩ quan
hoàng thân chỉ nổi giận trong vòng độ một tiếng đồng hồ, sau đấy lại nghĩ
ra và bảo tôi:
“Ta cảm ơn anh, anh bạn hầu-như-nửa- kính-mến của ta. Anh đã dám dũng
cảm cưỡng lại ta" .
Thế rồi để trả ơn tôi, ngài tha thứ cho những vụ tôi gây ra trong những cuộc
"bỏ đi chơi" .
- Vụ gì vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.