NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 83

- Tôi đã kể với các ông là tôi có những cuộc “bỏ đi chơi" rồi còn gì.
- Bỏ đi chơi? Nghĩa là thế nào? Do đã nhiễm thói uống rượu, nên tôi cố
tránh không uống hàng ngày, và nếu không thèm lắm, tôi cố nhịn. Nhưng
có những hôm, cơn buồn khủng khiếp kéo đến, thế là không chịu nổi, tôi bỏ
nhà đi lang thang liền mấy ngày. Những dịp như thế này hay xảy ra bất
chợt. Thường là sau khi giao một đàn ngựa đi, tôi bỗng cảm thấy một nỗi
trống rỗng trong lòng. Tôi đã coi những con ngựa ấy như anh chị em ruột
thịt. Nhất là khi tôi phải giao đi một con tuấn mã: nó đi rồi mà lúc nào tôi
cũng mơ màng như nó vẫn còn đang đứng trước mặt tôi. Và thế là không
chịu nổi, tôi bỏ nhà đi lang thang.
- Nghĩa là bác tìm đến rượu để giải sầu chứ gì?
- Đúng thế.
- Bác bỏ nhà đi như thế có lâu không?
- Cũng tuỳ. Nhiều lần tôi uống rượu đến đồng xu cuối cùng, hoặc trong lúc
say tôi gây sự với ai đó hoặc bị ai đó gây chuyện đánh nhau. Cũng có lần
thì cơn sầu trôi rất nhanh. Một giấc ngủ ở đồn cảnh sát, hay dưới một cái
hố. Tỉnh dậy là tôi đỡ hẳn cơn buồn. Nhưng bao giờ tôi cũng rất giữ phép
tắc. Hễ thấy cơn buồn kéo đến thấy phải chơi vài ngày mới khuây khoả, tôi
liền đến gặp ngài sĩ quan hoàng thân báo trước:
"Thưa với ngài, xin ngài hãy giữ lấy số tiền của ngài. Tôi sẽ vắng nhà ít
bữa".
Chủ tôi thường lặng lẽ cầm lấy tiền, hoặc chỉ hỏi một câu:
“Anh bạn định đi trong mấy ngày?"
Tôi đưa ra một thời hạn mà tôi nghĩ sẽ chơi bời ngần ấy ngày mới thoả.
Trong khi tôi đi vắng, ngài sĩ quan hoàng thân làm mọi công việc thay tôi,
và kiên nhẫn chờ đợi. Tôi rất căm giận cái tật ấy của tôi cho nên tôi định sẽ
chỉ đi lần này là lần cuối cùng. Và trong lần ấy tôi sẽ chơi bời cho đã đời.
Nhưng cái chuyến đi ấy, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn lạnh toát cả người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.