NGƯỜI HOA TIÊU TRÊN SÔNG DANUBE - Trang 107

Khi chủ quán – ông ta chưa kịp bận quần áo cho đàng hoàng – ra mở

cửa, cảnh sát vội thẩm vấn ông ta ngay.

Hồi sáng này có chiếc xe ngựa nào đến hay không?
Đi theo cỗ xa ấy có tất cả bao nhiêu người?
Nó có trở lại đây hay không?
Nó đã đi đâu?
Chủ quán trả lời ngay không phải đắn đo.
Vâng, cỗ xe cùng với hai người đã đến lữ điếm lúc rạng sáng.
Rồi ở lại cho đến chiều tối và chỉ rời đi khi nhân vật thứ ba mà hai người

đánh xe ấy chờ đợi đến.

Khi cỗ xe lăn về hướng Xentendro thì đồng hồ điểm 9g30.
- Xentendro à? – Calo Dragoso hỏi lại – Ông có chắc không?
- Dám chắc! – chủ quán khẳng định.
- Ông nghe nói hay là chính mắt ông thấy?
- Chính tôi thấy.
- Hừm!... – Caclo Dragoso lẩm bẩm và nói thêm – Thọi được. Cứ đi ngủ

đi anh bạn, và nhớ chớ có lẻo mép đấy nhé.

Chủ quán không đợi nói đến lần thứ hai. Cửa quán đã đóng lại và toán

cảnh sát ở ngoài đường.

- Chờ tí! – Caclo Dragoso ra lệnh cho người của mình đang đứng lặng

chờ đợi, đoạn, ông cầm đèn pin và chăm chú nghiên cứu mặt đất.

Lúc đầu ông không nhận thấy có cái gì đáng ngờ, nhưng kìa, khi băng

qua lộ, ông đi đến gần vệ đường. Đất ở đây bị cào tung lên bởi những cổ xa
ngựa tài và cũng không được lát chu đáo nên vẫn còn phần đất mềm. Ngay
từ cái nhìn đầu tiên, caclo Dragoso đã khám phá vết móng sắt, nơi mà
không có đinh và ông đã thấy rằng con ngựa, sở hữu chủ của cái móng sắt
dễ nhận ra, đã không đi về hướng Xenten dro, cũng không đi về hướng
Goron, mà lại đi thẳng ra mé sông theo con đường phía Bắc. Caclo Dragoso
vội dẫn đội cảnh sát đi theo con đường đó.

Cho đến khi bên trái con đường vẳng ra tiếng ngựa hí, thì họ đã đi qua

3km trên một vùng hoàn toàn hoang vắng vẫn không có gì lạ xảy ra. Ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.