NGƯỜI HOBBIT - Trang 144

Gandalf huýt sáo thêm lần nữa, nhưng Nori và Ori đã vụt hiện ra ngay

trước khi pháp sư dứt tiếng, bởi vì, như các bạn còn nhớ, chính Gandalf đã
dặn họ đi từng đôi mỗi năm phút một.

“Ú ù,” Beorn ngạc nhiên. “Nhanh quá nhỉ, các ngươi đã trốn ở đâu

vậy? Lại đây nào, mấy ảo thuật gia.”

“Nori xin phục vụ ngài, Ori xin hầu…” bọn họ lên tiếng, nhưng Beorn

đã cắt ngang:

“Đa tạ! Khi nào cần đến sự giúp đỡ của các ngươi ta sẽ biết tự yêu cầu.

Ngồi xuống và kể tiếp đi chứ không đến bữa tối ta cũng chưa nghe hết được
câu chuyện.”

“Khi chúng tôi vừa thiếp đi,” Gandalf tiếp tục, “thì vách đá nơi cuối

động bỗng mở lớn ra; bọn Goblin tràn tới tóm lấy đám lùn, ông bạn Hobbit,
và cả đoàn pôni nữa…”

“Cả một đoàn pôni cơ à? Các người hành nghề chi vậy – xiếc lưu động

à? Hay tha theo lắm đồ quá? Có sáu người mà cũng nói một đoàn sao?”

“Không, không! Thực tình mà nói, thì chúng tôi đông hơn sáu người…

Đây, lại thêm hai người nữa!”

Đúng lúc đó Balin và Dwalin xuất hiện, và cúi thấp người chào, thấp

đến nỗi râu của họ lê trên sàn đá. Gã khổng lồ thoắt cau mày, nhưng những
lão lùn Dwarf đang cố hết sức để tỏ ra lịch thiệp, gật đầu, khom mình, cúi
chào, tay vẫy mũ trùm lia lịa (theo đúng điệu dân Dwarf) cho tới khi gã
khổng lồ thôi cau có và phá ra cười khùng khục. Đám Dwarf trông quả là
hài hước!

“Đúng là một gánh xiếc vui nhộn,” gã ta nói. “Nào, vào đi, những anh

chàng vui tính. Tên các ngươi là gì? Hiện giờ thì ta không cần các ngươi
phục vụ, tên họ là đủ rồi; hãy ngồi xuống và đừng làm bộ làm dạng nữa.”

“Balin và Dwalin.” Những gã lùn đáp lại, không dám tỏ ra bực mình,

và ngồi phệt ngay xuống sàn, trông khá ngây ngô.

“Kế tiếp đi nào,” Beorn nói với pháp sư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.