NGƯỜI HOBBIT - Trang 157

nề theo. Tiếng chim thưa dần. Không còn thấy những con hươu, ngay cả thỏ
rừng cũng biến đi đâu hết. Tới giữa trưa họ đã tới rìa Cánh Rừng Đen và
dừng lại nghỉ ngay dưới những cành cây khổng lồ của những cây mọc phía
bên ngoài. Thân những cây này lớn và đầy mẩu khúc, cành cây vặn vọ, lá
dài và đen. Dây trường xuân mọc đầy cây và lan cả xuống trên mặt đất.

“Đây, Cánh Rừng Đen đây!” Gandalf nói. “Khu rừng lớn nhất ở

phương Bắc. Trông dễ ưa chứ hả. Giờ thì thả những con pôni đi mượn này
về thôi.”

Đám Dwarf muốn cằn nhằn, nhưng pháp sư đã khuyên họ đừng ngớ

ngẩn như vậy.

“Beorn không xa đây như các anh tưởng đâu và các anh cũng phải giữ

đúng lời cam kết chứ, bằng không hắn cũng là một kẻ thù ghê gớm đấy. Mắt
của anh bạn Baggins đây sắc hơn mắt các anh, nếu các anh không nhận ra là
đêm nào, sau khi trời sụp tối, cũng có một con gấu khổng lồ đi cùng chúng
ta hoặc dừng lại xa xa dưới ánh trăng và dõi theo nơi cắm trại. Không chỉ để
bảo vệ hay dẫn đường cho các anh, mà còn để ngó chừng đám pôni đấy.
Beorn có thể là bạn của các anh, nhưng hắn yêu thú vật như con đẻ. Các anh
chưa biết hắn đã tốt ra sao khi cho người Dwarf cưỡi ngựa đi xa và phi
nhanh như thế, và sẽ gây hại thế nào, nếu các anh dám đưa bọn pôni vào
rừng rậm.”

“Thế còn con ngựa thì sao?” Thorin hỏi. “Ngài đâu nói tới việc thả nó

về.”

“Ta không nói, bởi ta cũng sẽ không thả nó.”

“Thế còn lời hứa của ngài?”

“Ta sẽ lo việc đó. Ta không thả ngựa vì sẽ tự tay đem trả nó về!”

Lúc đó họ biết Gandalf sẽ bỏ rơi mình ngay bên rìa Cánh Rừng Đen, và

họ thấy thật tuyệt vọng. Nhưng nói gì cũng không lay chuyển được quyết
định của pháp sư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.