NGƯỜI HOBBIT - Trang 163

đúng một con. Nhưng khi đem nướng, thịt sóc lại bốc mùi khó ngửi, họ đành
thôi không bắn sóc nữa.

Cái khát cũng hành hạ họ, bởi nước dự trữ cũng đã cạn, mà họ không

hề thấy một dòng suối hay con lạch nào. Đó là hiện trạng của lữ khách khi
vào một ngày kia họ nhận ra một dòng suối chảy xiết đang chắn ngang lối
mòn. Suối chảy nhanh và mạnh mẽ nhưng không rộng lắm, nước đen, hoặc
trông thẫm đen trong chỗ tối tăm này. May mắn là Beorn đã cảnh báo trước
về con suối này, bằng không ngay lập tức họ sẽ uống thỏa cơn khát cháy
lòng và múc đầy những túi da đựng nước. Giờ họ chỉ tìm cách vượt sang bờ
bên kia mà không nhúng mình trong nước. Đã từng có một cây cầu gỗ bắc
ngang dòng chảy, nhưng giờ đã mục nát và sụp xuống chỉ để lại vài trụ cầu
gẫy ở hai bờ.

Bilbo quỳ xuống, nhìn vào khoảng tối, rồi bỗng nhiên reo lên: “Có

chiếc thuyền ở bờ bên kia! Làm sao kéo nó sang đây?”

“Anh thấy nó có xa lắm không?” Thorin hỏi, lúc này đám lùn đã biết là

Bilbo có đôi mắt tinh tường nhất.

“Không xa đâu. Chỉ khoảng trên mười hai bộ.”

“Mười hai bộ à! Ta thì thấy ít nhất cũng trên ba mươi bộ, nhưng mắt ta

đâu còn sáng như một trăm năm trước. Dù mười hai bộ thì có khác gì một
dặm đâu. Ai nhảy qua đó được, bơi hay lội qua càng không ổn.”

“Phải có ai trong các bạn biết quăng thòng lọng chứ?”

“Để làm gì chứ? Thuyền phải được buộc rồi, dù ta có móc được dây

cũng vậy thôi.”

“Tôi không tin nó bị buộc đâu,” Bilbo nói, “dù tôi không dám chắc lắm

trong ánh sáng hiện nay. Có vẻ như nó được đặt bên bờ kia, ngay phía dưới
chỗ đường mòn ăn vào dòng suối.”

“Dori là người khỏe nhất, nhưng Fili lại trẻ nhất, và đôi mắt của anh ta

nhìn tinh nhất,” Thorin nói. “Fili, lại đây, anh có thấy chiếc thuyền mà ngài
Baggins nói không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.