NGƯỜI HOBBIT - Trang 26

lá sậm. Cửa vừa mở, lão lùn đã đẩy vào, như thể hắn đang được chờ đón tại
đây.

Lão lùn cởi áo trùm ngoài, treo lên mắc gần nhất, rồi cúi đầu thật thấp,

lão nói: “Dwalin xin được hầu ngài.”

“Bilbo Baggins hân hạnh phục vụ ngài!” Gã Hobbit nói, ngạc nhiên đến

mức lắp bắp. Khi im lặng đã trở nên nặng nề, gã nói thêm: “Vừa hay lúc tôi
uống trà, xin mời ngài quá bộ và dùng với tôi một chén.” Kể cũng hơi kiểu
cách, nhưng gã quả có hảo ý. Mà thực ra, liệu bạn biết làm gì, nếu có một
lão lùn Dwarf đến nhà và tự tiện treo đồ trong phòng khách, không một lời
giải thích?

Họ chẳng ngồi nhâm nhi được bao lâu, vẫn chưa ăn được đến chiếc

bánh thứ ba, chuông cửa lại réo lên, mà có phần còn to hơn trước.

“Xin lỗi ngài,” gã Hobbit nói và chạy ra phía cửa trước.

“Ấy, cuối cùng thì ngài cũng tới rồi!” gã đã nhẩm sẵn lời để nói với

Gandalf. Nhưng lại không phải Gandalf. Thay vào đó là một lão lùn Dwarf,
trông già nua với một bộ râu trắng và chiếc mũ đỏ thắm đang đứng trên bậc
cửa. Lão nhảy bổ ngay vào nhà khi cửa chỉ vừa hé mở, tuồng như lão được
mời đến vậy.

“Ta thấy quân ta đã bắt đầu tụ tập ở đây rồi,” lão nói khi thấy chiếc mũ

trùm của Dwalin treo trên vách. Lão móc mũ của mình lên cạnh đó rồi xếp
tay ngang trước ngực, lão nói: “Balin xin được hầu ngài.”

“Cám ơn lão,” Bilbo nói, ngạc nhiên cùng cực. Dĩ nhiên gã đáp không

đúng cách lắm, nhưng câu “quân ta tụ tập” đã làm gã choáng hết người. Gã
là dạng người mến khách, nhưng gã muốn biết rõ khách của mình trước khi
họ đến, và gã muốn tự mời họ cơ. Trong đầu gã thoáng qua một tia sợ hãi,
nhỡ bánh ngọt trong nhà không đủ thì sao – và khi đó chính gã (bởi gã biết
rõ bổn phận của chủ nhà) sẽ phải nhịn món bánh ngọt thôi.

“Lão vào đi, ta cùng uống trà nhé,” mãi gã mới thốt ra lời, sau khi đã

hít thở thật sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.