NGƯỜI HOBBIT - Trang 99

Hủy thiêu thành quách
Biến chốn cao sơn
Thành nơi hoang mạc.

Bilbo tội nghiệp ôm đầu trong bóng tối nghĩ hoài. Gã cố nhớ lại tên

mọi gã khổng lồ và quái vật từng nghe trong huyền thoại, nhưng không ai có
quyền năng như vậy. Gã có cảm giác lời giải phải khác hẳn, và gã buộc phải
giải được, nhưng sao gã nghĩ không ra. Gã đã bắt đầu thấy sợ, điều đó lại
càng ngăn trở việc suy tư. Gollum lại ra khỏi thuyền. Lão nhảy xuống nước
và lội đến bờ; Bilbo có thể thấy cặp mắt lồi của lão đang tiến lại gần. Mồm
Bilbo như cứng lại, gã muốn gào lên: “Cho tôi thêm thời gian, thêm thời
gian.” Nhưng tất cả âm thanh phát ra chỉ là tiếng thều thào: “thời gian, thời
gian.”

Bilbo được cứu thoát một cách hoàn toàn ngẫu nhiên. Dĩ nhiên “thời

gian” chính là lời giải.

Gollum lại thất vọng thêm lần nữa, giờ lão đã nổi máu hung, và mệt

mỏi với trò đố qua đố lại này. Nó làm lão thêm đói ngấu. Lần này lão chẳng
buồn xuống lại thuyền, lão ngồi xuống ngay cạnh Bilbo trong bóng tối. Điều
đó làm gã Hobbit sợ hết hồn, trí khôn bay đâu hết.

“Nó sẽ phải hỏi ta thêm câu nữa, kho báu của ta, phải, phải rồiiii. Chỉ

thêm một câu hỏi nữa mà thôiiii.” Gollum nói.

Nhưng Bilbo cố vắt óc cũng không ra nổi một câu, nhất là khi có con

quái vật nhớt nhát này ngồi ngay bên cạnh, móng vuốt nó sờ mó, lần mò trên
người của Bilbo.

“Hỏi ta đi, hỏi đi nào.” Gollum hối thúc.

Bilbo tự cấu rồi tự vỗ vào mình, gã sờ vào thanh trủy thủ, tay kia của gã

thọc vào túi áo. Và gã sờ thấy chiếc nhẫn nơi đây, chiếc nhẫn gã nhặt được
trong lối đi và đã quên bẵng đi mất.

“Ta nhặt được thứ gì trong túi nhỉ?” gã nói thành tiếng. Gã đang tự hỏi

mình, nhưng Gollum lại nghĩ đó là câu đố, lão thấy rối trí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.