NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 18

Minh khuất sau vách nhà, Đỗ rút tiền ra đưa cho ông Phương:
- Chú tính cháu bao nhiêu, kể cả tiền thuốc của ba cháu?
Ông Phương xua tay, nói:
- Thôi, thôi ,anh Đỗ, tôi không lấy tiền đâu. Tiền của bác nhà, tôi đã
tính với bác rồi. Còn anh thì thôi. Bà con lối xóm làm giúp nhau một chút
mà. Lâu ngày anh mới về, tôi chưa có gì mừng anh mà tiền nong chi.
Đỗ áy náy:
- Nhưng….
- Anh đừng ngại. Con cháu của tôi giúp anh một chút, chẳng đáng chi
đâu. Cứ qua tôi mà băng cho tiện, khỏi đến nhà thương.
Đỗ cười:
- Rứa thì cháu phải cám ơn cô Minh.
- Được mà. Được mà!
Người y tá mấy mươi năm trong nghề nói chuyện thật dễ dãi. Trước đây
ông cũng phục vụ trong quân đội một thời gian rồi mới trở về làm bệnh
viện tư và mở phòng chích thuốc trong xóm. Có lẽ vì thế cho nên ông cũng
đã dành một sự ưu ái đối với những người thương binh. Vừa bơm thuốc
vào ống chích, ông vừa nói:
- Thời chiến tranh, ai cũng phải nặng nợ lính tráng. Xóm mình nhập
ngũ cũng khá nhiều đấy anh nhỉ! Riêng con đường nhà tôi đã có hơn mười
người. À, kỳ này anh Đỗ đánh trận ở đâu vậy?
- Thưa chú, cháu đi Neak Luong đó chú.
- Neak Luong?
Người y tá nhắc lại bằng vẻ ngạc nhiên và nói tiếp:
- Kỳ này mình đi xa dữ vậy sao? Tôi tưởng anh đi Tây Ninh hay Châu
Đốc thôi.
- Thưa chú từ nơi mình qua Căm Bốt cũng đâu có xa chi. Nơi cháu đi
là một thị trấn ngang với Tây Ninh của mình đó chú.
Ông Phương chép miệng:
- Tôi mong sao cho chóng bình yên để các anh được trở về. Chiến
tranh kéo dài lâu quá. Từ ngày tôi còn trẻ tuổi đã biết đến chiến tranh. Đến
lứa tuổi của các anh đây vẫn phải tiếp tục. Lâu quá rồi còn gì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.