NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 104

Nhà anh ta bất khả xâm phạm.
Thuyết này được người ta nhiệt liệt bênh vực.

- Với tư cách là nghị sĩ, anh ta có quyền kháng cự bằng gươm và bằng

súng kẻ nào định vượt ngưỡng cửa nhà anh. Và biết đâu đấy? Phố Prô-
văng-xơ chẳng xa Tuy-lơ-ri bao nhiêu!…

Tôi thì tôi muốn người ta đặt Vic-tơ No-a ngay trên bàn làm việc của

chúng tôi, đêm nay, như đặt trên một bệ đá tại Nhà xác, và những con cưng
của quần chúng, mặc áo choàng hoặc áo lao động, đến gác quanh người bị
giết!

- Phải có xác anh ấy để làm việc đó!

- Ta đi kiếm!
Nhưng lời cửa miệng của các cuộc cách mạng đã được ném ra: Muộn

quá rồi!

Lúc này, ngôi nhà ấy ắt đã bị canh gác và bao vây.

Rõ ràng chúng tôi là những anh nhà báo!
Thế mà thời cơ đến thật là thuận lợi! Liệu trong cuộc nội chiến, có nên

để cho lòng táo bạo tê liệt đi không! Ai là kẻ sẵn sàng kiên quyết liều mạng
mà chẳng có quyền dựng rào chướng ngại theo kiểu của mình, và trao
quyền chỉ huy nõ cho một cái xác chết – nếu như một kẻ chết rồi làm người
ta sợ hơn một kẻ còn sống!

Chính là anh ta có một tầm vóc khổng lồ, mà một cái đầu to lớn đến

mức phải nã hàng vài chục phát súng nó mới tan vỡ được trên đôi vai lực sĩ
của anh.

Trong khi chờ đợi, Pa-ri bị sôi sục. Có một cuộc họp tại Be-lơ-vin.

Trong phòng lớn Fô-li, nhân dân đến chật ních, xao xuyến.

Trên mặt bàn chủ tọa, một tấm màu tang, và trong bong tối tấm màu

đỏ, những cơn thịnh nộ nổ ra đối với tên sát nhân, và cuộc hẹn hò chiến đấu
được quyết định ở bên quan tài.

- Phải chấm dứt cái cảnh này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.